【 "Tại sao nhất định phải bắt tôi đi gặp bác sĩ..."
"..."
"Tôi không muốn gặp bác sĩ, tôi có thể tự khống chế bản thân mà..." Cậu cúi đầu, "Tôi đã đáp ứng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, tại sao tôi vẫn phải gặp bác sĩ..."
"Gặp bác sĩ mới có thể hiểu chuẩn xác tình trạng của bản thân... Tu Từ, cậu không cảm thấy sau khi anh ta trở lại, cậu trở nên rất nghiêm trọng à?"
"Không phải..."
"Cậu phải nghe lời, Tu Từ, cậu phải gặp bác sĩ, phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, phải ngoan ngoãn uống thuốc."
"Chỉ khi cậu có chuyển biến tốt, anh ta mới không bỏ cậu lại." 】
--
Hô hấp Phó Sinh hơi khẩn trương, bởi vì tay Tu Từ đang dần dần buông ra khỏi tay anh, đầu ngón tay lướt ra khỏi lòng bàn tay, làm trái tim anh cũng bắt đầu co bóp lại.
"Em coi cô ấy như người bình thường là được, chỉ là tùy tiện tâm sự thôi."
Phó Sinh cúi người, vén tóc mái mềm mỏng của Tu Từ lên, nhìn cậu: "Bé con cũng không muốn mãi như vậy phải không?"
Ngữ khí Phó Sinh tựa như đang dỗ trẻ sơ sinh vô tri. Tu Từ hơi hé miệng, nhưng không cách nào từ chối sự dịu dàng như vậy.
"..." Đuôi mắt cậu phiếm hồng: "Anh cõng em đi."
"Được." Phó Sinh ngồi xổm xuống, chờ sau khi thân thể gầy gò của Tu Từ nằm úp sấp trên lưng, mới nâng bắp đùi cậu, dễ dàng cõng cả người lên.
Gầy quá...
Bên cổ từng giọt từng giọt chất lỏng ấm áp chảy xuống, Phó Sinh ngơ ngác, nhóc con trên lưng đang khóc.
Tựa như muốn khắc chế thanh âm, đứa nhỏ khóc đến run rẩy, nơi cổ họng phát ra tiếng nghèn nghẹn, tiếng ưm ưm run run.
Thanh âm cậu mang theo oan ức có lẽ bản thân cũng không biết, khóc nức na nức nở: "Em sẽ ngoan ngoãn uống thuốc... Có thể không gặp bác sĩ được không anh?"
Phó Sinh đau lòng mà không biết nên thế nào, gần như đã định thỏa hiệp nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm cự tuyệt: "Không thể."
"Tôi muốn em sống an ổn, vui vẻ một chút." Phó Sinh cõng nhóc con nhà anh, đi trên đoạn đường nhỏ vắng bóng người, "Nhóc Từ chỉ đổ bệnh thôi, mà đổ bệnh thì phải gặp bác sĩ, tất cả rồi sẽ ổn ngay thôi."
Tu Từ khóc suốt một đường, tâm tình sau khi được Phó Sinh động viên đã ổn định không ít, tuy nước mắt vẫn rơi không ngừng, nhưng không còn khóc lớn như vừa rồi.
Phó Sinh cảm giác vai áo cơ bản đã thấm đẫm nước, tất cả đều là nước mắt của Tu Từ.
Anh từng hỏi bạn bè đã có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh trước đây, họ đều nói tâm tình rất không ổn định, dễ giận dữ dễ nóng nảy, cũng dễ suy sụp mà khóc.
Nếu để mà so sánh, đứa nhỏ nhà mình thật sự rất ngoan, ít có lúc giận dữ nóng nảy, ngoại trừ buổi sáng hôm đó tỉnh lại không tìm được anh.
Ngay cả khóc cũng rất kìm nén, hệt như sợ làm mất lòng anh, liều mạng đè nén bản thân.
Trở lại khách sạn, vào thang máy còn rất khéo đụng phải trợ lý Đơn Lệ đi mua bữa khuya cho Diệp Thanh Trúc.
Cô lễ phép chào hỏi cùng Phó Sinh, thức thời như không nhận thấy tâm trạng Tu Từ không ổn.
Tu Từ ôm cổ Phó Sinh, mặt chôn ở gáy anh, còn có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít nghèn nghẹn lờ mờ.
Ra thang máy trước, Đơn Lệ do dự nói: "Đạo diễn Phó muốn cùng đi ăn bữa khuya không?"
"Không đi." Phó Sinh không do dự mà từ chối, "Về còn phải dỗ người đây."
Tu Từ rất nhẹ, nhẹ đến nỗi Phó Sinh có thể dùng một tay bế cả người cậu, dùng tay còn lại lấy thẻ phòng trong ví ra, để đứa nhỏ lên giường mới nhìn thấy cậu đã khóc đến sưng tấy viền mắt.
Phòng lúc trước bị Tu Từ đập phá lộn xộn đã được nhân viên quét dọn sạch sẽ, Phó-bồi-thường-Sinh cũng không cần ra tay.
Anh khuỵu một đầu gối dưới đất, dùng ngón tay lau đi giọt nước còn đọng trên đuôi mắt Tu Từ.
"Bé con..."
Phó Sinh còn chưa nói hết, đã bị Tu Từ ngồi trên giường ôm lấy cổ: "Em sẽ gặp cô ấy, anh đừng giận mà."
"..."
Phó Sinh đã thủ sẵn sau gáy Tu Từ ôm gọn người vào trong lòng, mềm lòng đến kỳ cục: "Tôi không hề giận. Tôi không muốn cưỡng cầu em, chỉ hi vọng sau này em vẫn sẽ luôn vui vẻ, dù không có tôi ở bên em cũng sẽ hạnh phúc, hiểu không em?"
Cả người Tu Từ run lên một phen.
Ý của Phó Sinh là muốn Tu Từ không phải chỉ vì anh mới có thể cười, còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp, nhưng lọt vào tai Tu Từ thì lại không như vậy.
Cậu chợt đẩy Phó Sinh ra, thanh âm lần thứ hai mang theo tiếng khóc nức nở: "Đồ lừa đảo!"
Phó Sinh ngẩn ra, theo bản năng muốn tiến lên ôm Tu Từ: "Bé con..."
Tu Từ kháng cự anh tới gần, hệt như động vật nhỏ xù lông bảo vệ bản thân: "Anh căn bản không hề thích một em như vậy!"
"..."
Không đợi Phó Sinh đáp lời, Tu Từ trực tiếp gào lên: "Anh chỉ băn khoăn em có bệnh! Mới đối xử tốt với em phải không!"
Thời điểm nghe Tu Từ chính miệng nói "Em có bệnh", ngực Phó Sinh nổi lên một trận đau nhức kéo dài không dứt.
"Thật ra thì anh căn bản không yêu thích em."
Tu Từ lùi về sau, ôm đầu gối ngồi dưới sàn, tựa lưng vào giường, nước mắt không kìm nổi mà rơi: "Anh chỉ muốn em nhanh nhanh khỏi bệnh, sau đấy thì nhanh chóng để em xéo đi đúng không?"
"Tôi nói lời giữ lời, vĩnh viễn cũng không rời đi."
Nhìn thấy Tu Từ như vậy, tim Phó Sinh như bị thứ gì đó chèn vào, đau khổ gần như nghẹt thở.
Tu Từ vẫn còn lẩm bẩm đồ lừa đảo, Phó Sinh thử thăm dò đến gần hơn chút: "Bé con, dù em có ra sao thì tôi vẫn luôn yêu em..."
Anh nâng mặt Tu Từ lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt còn vương trên má: "Kể cả lúc trước tôi nghĩ em đã muốn chia tay với mình... thì tôi vẫn yêu em như xưa. Tôi chỉ muốn để trạng thái của em tốt lên, như vậy thì từng giây từng phút của em đều có thể hạnh phúc thêm đôi chút..."
Tu Từ không còn chống cự mãnh liệt nữa, Phó Sinh lại lần nữa ôm người vào trong lòng: "Tôi chỉ không muốn sau này bản thân mình không chú ý, không xem trọng em, vào một ngày nào đó, lại lỡ đánh mất em... Hiểu không em?"
Tu Từ không nói lời nào, bị Phó Sinh ôm vào trong ngực cũng không giãy dụa, ngón tay kéo ống tay của anh, nước mắt không tiếng động lăn xuống.
Hai năm qua không có Phó Sinh cậu vẫn luôn tiếp tục