Lần này vẫn NG, Phó Sinh xoa bóp mi tâm, kiêng kị có đứa nhỏ bên cạnh, không nổi giận.
Anh cố hết sức tâm bình khí hòa nói với Phong Thừa: "Lần này tự nhiên hơn nhiều, nhưng vẫn chưa đủ cảm xúc, Lạc Hoàng ở đây không giống với những chủ nhân khác của cậu, cậu thân là một hoạn quan, lại nảy sinh tình cảm khác biệt với nàng, mà cậu là thái giám thủ phủ, thứ hiểu rõ nhất chính là che giấu tâm tình —"
"Cậu phải giấu yêu thương vào đáy mắt, trên mặt có bao nhiêu khéo léo, sau lưng có bấy nhiêu thâm tình."
Phong Thừa nhìn cô gái cách đó không xa đang cười đùa cùng Bạch Đường Sinh, không hề cho cậu một ánh mắt, lại nhìn đến Phó Sinh mặc dù đang dạy bảo mình, nhưng vẫn không buông tay Tu Từ ra...
Tim cậu nổi lên một chút đắng chát, đột nhiên hiểu ra mấy phần tâm trạng của nam hai Thượng Hỉ trong phim.
Thượng Hỉ thầm mến Lạc Hoàng, nhưng địa vị thấp kém cộng thêm việc hắn là hoạn quan, khiến hắn hiểu rõ giữa hai người vốn không có khả năng.
Vì thế hắn chỉ có thể nhìn đào hoa không ngớt bên Lạc Hoàng, nhìn nàng tán chuyện nói giỡn cùng nam nhân khác, còn mình chỉ có thể ẩn nhẫn đứng nơi xa, không thể làm gì.
Tu Từ liếc cậu một cái, bắt lấy tay Phó Sinh nghịch.
Phó Sinh lập tức nghiêng mắt, ngữ khí trong chớp mắt dịu đi mấy phần: "Làm sao vậy em?"
Phong Thừa: "..."
Tâm chết lặng rồi đấy!
"Cảnh thứ mười chín phân đoạn một lần bảy!"
【 Lạc Hoàng nhàn nhã ngồi trên chủ vị, rũ mắt nhìn Thượng Hỉ phía dưới đứng truyền thánh ý: "... Nghe nói Thượng công công mang theo một đồ đệ mới?"
Thượng Hỉ sững sờ trong nháy mắt khó ai nhận ra, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Đúng vậy."
Lạc Hoàng khẽ cười thành tiếng: "Thượng công công nguyện bỏ thứ yêu thích mà đem đồ đệ cho bản vương sai khiến mấy ngày?"
"... Đây là phúc phần của hắn."
Cái gọi là sai khiến mấy ngày, Thượng Hỉ hiểu rõ ý tứ trong đó, đơn giản chính là những chuyện riêng trong phòng.
Hắn lĩnh ý tứ, cung kính vừa phải xin cáo lui với Lạc Hoàng, trong nháy mắt quay người lại, ẩn nhẫn khắc chế trong mắt hắn cuối cùng cũng không còn cách nào che giấu. 】
Một tiếng bảng cắt phim đập xuống, Phong Thừa rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, Diệp Thanh Trúc nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, nói một câu giao lưu đầu tiên với Phong Thừa trong mấy ngày vừa qua: "Không tồi."
Phong Thừa mở miệng, câu cảm ơn còn chưa tới bên môi, Diệp Thanh Trúc đã quay người rời đi, dường như lời vừa rồi chỉ là một câu phổ thông dùng để khích lệ hậu bối mà thôi.
Lần này cảm xúc rất đúng, sắc mặt Phó Sinh dịu lại, nói câu "Không tệ".
Tu Từ bên cạnh âm thầm dùng ánh mắt đâm Phong Thừa một dao.
Phong Thừa: "..."
Đạo diễn Phó, ngài vẫn nên chớ khen tôi, tôi sợ bị dao xiên chết.
Tu Từ kéo kéo tay Phó Sinh: "Muốn uống nước."
Phó Sinh nghe vậy đi tìm cái cốc: "Uống bằng ống hút đi, đừng để trôi hết son."
Phong Thừa: "..."
Tại sao cậu còn muốn đứng ở chỗ này?
Chuồn ra xa cùng những nhân viên khác mắt nhìn thẳng tắp không tốt sao?
Cảnh kế do Tu Từ và Bạch Đường Sinh diễn, tạo hình của Bạch Đường Sinh không thay đổi, một vẻ thanh y nhã trí xuất thần, còn Tu Từ mặc áσ ɭóŧ trắng, sắc mặt và màu môi đều vô cùng tái nhợt.
Phó Sinh không thích tạo hình này của Tu Từ, cho dù cậu chỉ đang diễn nhân vật trong phim.
"Cảnh thứ hai mươi phân đoạn một lần một Action!"
【 Mộ Tương tỉnh dậy sau giấc mộng dài vạn năm, hắn khẽ ngồi dậy, đệm chăn trượt khỏi bả vai, lộ ra một mảnh lồng ngực trắng nõn.
Hắn hơi nghiêng mắt, liền bắt gặp ánh mắt thanh lãnh của Sư Hòa đang nhìn sang.
"Tỉnh rồi?"
Sư Hòa không nghe thấy Mộ Tương trả lời, ánh mắt của đối phương hệt như vực thẳm, thâm trầm phức tạp.
Hắn hiếm thấy nhíu mày.
Mộ Tương đảo mắt, nhẹ giọng nói một câu: "Đa tạ quốc sư chăm sóc."
Đây là lần đầu hắn và Sư Hòa gặp gỡ, hắn đã sớm trải qua vô số lần. 】
Cảnh này bị NG, không cần lo lắng Tu Từ gặp mưa đổ bệnh, Phó Sinh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội theo đuổi sự hoàn mỹ, huống chi biểu hiện của Tu Từ đúng là chỉ tạm được.
"Em luân hồi vạn năm, cảnh tượng này em đã trải qua vô số lần, cho nên sau đó mỗi một lần trọng sinh, cũng là vì chờ đợi gặp lại thời khắc này."
Phó Sinh kiên nhẫn giảng diễn cho Tu Từ: "Em rất mệt mỏi, nhưng Sư Hòa vẫn là một cõi thanh tịnh trong lòng em, ánh mắt phải nặng nề hơn một ít, phải phức tạp hơn... Dù sao thì đời trước em chết ở trong tay hắn."
Giao nhân vật Mộ Tương này cho Tu Từ, thật ra có hơi quá sức.
Nói cũng không quá, tuy phần diễn chỉ xếp nam bốn, nhưng lại là nhân vật có thiết lập phức tạp nhất trong tất cả các nhân vật.
Sau khi trọng sinh từ hiện đại đến thời không này, liền trải qua vạn năm luân hồi, mỗi một lần đều trở lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt Sư Hòa, thiết lập tính cách của hắn cũng căng nhất.
Fan nguyên tác đặc biệt mong đợi nhân vật này, thậm chí không thua kém gì nam chính. Thời điểm Phó Sinh giao nhân vật này cho Tu Từ, ngoại trừ Diệp Thanh Trúc không lên tiếng, tất cả những người khác đều phản đối, bao gồm cả nhà sản xuất phim.
"Cảnh thứ hai mươi phân đoạn một lần hai Action!"
Lần này không tồi, nhưng áσ ɭóŧ Tu Từ phồng quá lớn, bị lộ.
"Cảnh thứ hai mươi phân đoạn một lần ba Action!"
Phó Sinh cau mày: "Tình cảm hơi quá, từng trải vạn năm, Mộ Tương không nên có cảm xúc nóng bỏng như vậy với Sư Hòa."
"Cảnh thứ hai mươi phân đoạn một lần bốn Action!"
Phó Sinh lần này càng thẳng thắn hơn: "Khoa trương!"
Anh cho Tu Từ thời gian năm phút điều chỉnh tâm tình.
Tu Từ mím môi, trầm mặc cúi đầu nhìn kịch bản.
Nhân viên công tác xung quanh không nghĩ Phó Sinh thường ngày yêu chiều Tu Từ đến thế mà đóng kịch lại nghiêm ngặt vậy, đều âm thầm líu lưỡi.
Điện thoại di động ting một tiếng, Tu Từ cầm lên liếc mắt nhìn, là Diệp Thanh Trúc nhắn:
— Ngẫm lại hôm đó ở KTV, cảm xúc lúc cậu gặp lại Phó Sinh, nhập tâm một lát, mờ mịt hơn so với thế một chút, lại trầm trọng hơn ít.
"..." Tu Từ liếc nhìn Phó Sinh quay lưng về phía mình đang nói gì đó cũng Giang Huy, khẽ cụp mắt xuống.
"Cảnh thứ hai mươi phân đoạn một lần năm Action!"
Tu Từ coi Sư Hòa cách đó không xa như Phó Sinh, nhớ lại lúc trước Phó Sinh vì mình bồi thường 50 vạn phí vi phạm hợp đồng, tâm trạng cậu khi nói câu cảm ơn.
"Đa tạ quốc sư chăm sóc."
Một tiếng bảng cắt đập xuống, cảnh này thuận lợi thông qua.
Phó Sinh ngồi tại chỗ nhìn Tu Từ cụp mắt thất thần đi đến, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu: "Giỏi quá."
Tu Từ ôm tay Phó Sinh, vẫn không lên tiếng.
Phó Sinh xoa nắn đầu ngón tay cậu: "Tôi phải xin lỗi em, vừa nãy dữ với em.
"... Không sao, anh đâu dữ với em, anh dữ với em lúc diễn Mộ Tương mà.
Tu Từ tỉnh táo lại, nghiêm túc ngước mắt nhìn anh: "Cái này không giống nhau."
Phó Sinh run lên, đứa nhỏ ngoan đến lạ lùng, anh nhịn