Trong một tòa cao ốc nào đó ở nội thành, Lâm Trình An lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông có chút hoảng loạn trước mặt: "Ngu xuẩn."
Người đàn ông nhã nhặn trước mặt là em trai gã, hai người cách nhau tám tuổi, nhưng sự sợ hãi của gã đối với em trai dường như đã trở thành bản năng.
Có lẽ là từ khi còn bé lần đầu trông thấy Lâm Trình An hành hạ con mèo yêu thích của gã đến chết, hay có lẽ từ lúc hắn tự tay rút ống thở của cha họ...
Nhớ đến chuyện cũ, Lâm Chính Đán kìm lòng không nổi run một cái: "Phải làm sao giờ? Chuyện này vừa nhìn là biết có người muốn chỉnh chúng ta..."
"Ăn hại."
Lâm Trình An lạnh lùng nói: "Đáng ra không nên nghe lời ông quay về."
Lâm Chính Đán trả lời theo bản năng: "Tôi không gọi cậu..."
Gã sửng sốt phút chốc mới nhận ra Lâm Trình An không nói chuyện với gã, phía sau bàn làm việc không biết từ bao giờ có một người đàn ông đang ngồi, thế mà gã không hề chú ý đến.
"Cậu không trở lại, vậy làm sao ôm được người đẹp về đây?"
Giọng nói người đàn ông này rất mỏng, dáng người có chút đẫy đà không phù hợp với đặc điểm của nam giới, sắc mặt cũng trắng quá mức.
"Diệp Thanh Trúc?" Lâm Trình An cười nhạo một tiếng, "Người đẹp chỉ cần vơ cái là một đống, còn mạng không quan trọng à?"
"Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?" Nếu không phải bị người này nắm nhược điểm trong tay, sao hắn có thể cùng trở về?
"Chờ cá cắn câu thôi." Người đàn ông sau bàn làm việc mân mê cây bút trong tay, khóe môi nhếch lên, "Cậu yên tâm, bây giờ cậu không quốc tịch không thân phận, bọn họ không thể chịu được cậu."
"... Tốt nhất là vậy."
Sâu trong đôi mắt của Lâm Trình An chợt lóe một vẻ sầu lo, thoáng qua liền thôi.
Hắn nhìn về phía Lâm Chính Đán đang khúm núm: "Mấy ngày nữa tôi sẽ đi tham ban Diệp Thanh Trúc, đừng thông báo."
Người đàn ông sau bàn làm việc cười một tiếng trầm thấp, khuôn mặt sưng lên như thịt luộc khẽ rung một cái: "Đi, đi nhìn coi tên nhóc hôm qua tôi nói với cậu, nếu lúc trước không có chuyện xảy ra thì đã sớm được nếm thử mùi vị..."
Lâm Chính Đán không hiểu họ đang nói gì, nhưng vẫn đem sầu lo đáy lòng nói thành lời: "Có thể đừng động đến Uông Giác không, tôi..."
"Làm sao? Một đống tuổi rồi, lại còn có tình cảm với một thằng nhóc?"
Lâm Trình An cười như không cười nói: "Nhàn hạ thoải mái lo chuyện này không bằng nghĩ cho tốt, làm thế nào mới trấn an được con mụ điên ở nhà ông, bà ta chiếm không ít cổ phần ở Phong Ngu."
"Còn nữa. suy nghĩ thật kỹ xem camera trong xe ông từ đâu mà ra."
"..."
—
"Cảnh thứ mười lăm phân cảnh hai lần một Action!"
Thư ký trường quay đập bảng, diễn viên bên kia liền cấp tốc nhập vai, tiền bối quả là tiền bối, hôm nay là cảnh lớn ba người giữa Bạch Đường Sinh, Ngụy Lạc và Diệp Thanh Trúc.
Vu Mạc cảm thán: "Cao thủ đúng là cao thủ."
Theo lý thuyết mà nói, những người mới hoặc người diễn xuất hơi kém, nếu được diễn cùng họ, tuyệt đối chỉ có thể bị áp diễn.
Diễn chung không liên quan đến đóng vai gì hay đóng bao nhiêu, bọn họ vừa đứng bên kia, kỹ năng diễn xuất và khí chất tự nhiên cũng đã đủ để trở thành trăng sáng, khiến những ánh sao nhỏ vụn xung quanh đều bị mờ nhạt.
Nhưng ba người họ đứng chung một chỗ, lại có một loại cảm giác mỗi bên đều ngang tầm nhau.
Thấy Tu Từ bên cạnh không tiếp lời, Vu Mạc bất đắc dĩ đi thẳng vào đề tài chính: "Chị Thường bảo anh hỏi cậu một chút, show truyền hình cuối tháng cậu có muốn lên không?"
"Không muốn." Tu Từ trả lời cấp tốc, thành công làm Vu Mạc nghẹn họng.
"Thật sự không cân nhắc lại sao?" Vu Mạc khuyên nhủ, "Show này rating không tồi, có thể cho cậu nổi thêm chút trước khi《 Vãng sinh 》phát sóng."
Người phụ trách chương trình tạp kỹ trước đây là bạn tốt của La Thường, khách mời đều đã định rồi, Vu Mạc là một trong số đó, Uông Giác cũng vậy.
Nhưng Uông Giác dính bê bối "nam tiểu tam" kia, tổ tiết mục đương nhiên không thể dùng hắn nữa.
Nhiều người săn đón muốn lên các chương trình tạp kỹ có rating cao, La Thường đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà.
Không biết sao mà Tu Từ chẳng nể mặt mũi ai, từ chối vô cùng thẳng thắn.
Vu Mạc tiếp tục nói: "Hơn nữa trong đấy còn có một cuộc phỏng vấn dài hơn hai mươi phút, có thể để khán giả hiểu rõ và thân cận với cuộc sống của cậu hơn, là một cơ hội tốt để hút fan."
"..." Tu Từ cuối cùng cũng chịu quay đầu lại, bố thí cho Vu Mạc một ánh mắt, "Có thể làm mỗi phỏng vấn không?"
Vu Mạc im lặng: "Cái này chắc chắn không được, tổ tiết mục không có khả năng cho cậu xuất hiện miễn phí đâu."
Tu Từ trầm mặc một lát: "Em thương lượng với Phó Sinh chút."
"..."
Vu Mạc không hỏi tại sao phải thương lượng cùng Phó Sinh, nói đúng chỗ liền thức thời rời đi.
Tu Từ nhìn bóng lưng Phó Sinh phía trước, trầm mặc ngẩn người.
Câu "yêu em" tối qua hệt như vẫn đang quanh quẩn bên tai, Tu Từ gần như cả đêm không thể nào ngủ, sợ câu nói này chỉ là lời tâm tình trong mơ, tỉnh lại rồi sẽ tiêu tan theo gió.
Dư luận trên mạng liên quan đến Phong Ngu vẫn luôn lên men, cũng có rất nhiều người mò đến dưới Weibo của Vu Mạc và Diệp Thanh Trúc dò hỏi tình huống.
Đặc biệt là Vu Mạc, tất cả mọi người đều đang truy hỏi anh tại sao mấy năm trước không có động thái gì, lẽ nào thật sự giống cư dân mạng suy đoán, là bởi vì bị cao tầng quy tắc ngầm nhưng thề sống chết không theo nên bị đóng băng sao?
Vì Phó Sinh và Diệp Thanh Trúc đã ra hiệu, anh không phản hồi tích cực về chuyện này, chỉ đăng Weibo nói rằng đừng đưa ra những suy đoán vô căn cứ, phía cấp cao bảo Diệp Thanh Trúc hỗ trợ làm sáng tỏ một chút, cô trực tiếp chuyển tiếp động thái mơ hồ không rõ này của Vu Mạc trên Weibo.
— Tin sốt dẻo, vợ Lâm Chính Đán mời luật sư ly hôn, tin tức trong ngành nói rằng muốn Lâm Chính Đán ra đi trắng tay.
— Làm tốt lắm! Loại đàn ông nɠɵạı ŧìиɦ này nên để cho nó không một cắc đứng giữa phố lớn, để nó biết lúc nó nghèo rớt mồng tơi ra chả ai nguyện ý bên cạnh ngoài bà xã nó!
— Nghĩ đến quả nɠɵạı ŧìиɦ này không chỉ có mỗi Uông Giác, da gà da vịt tuirụng đầy đất rồi, lẽ sống của tui cũng dưới trướng Phong Ngu, tôi khóc...
— Chị em lầu trên phải tin tưởng thần tượng nhà mình, nhất định sẽ không làm chuyện như vậy.
— Tin tưởng vô dụng hic... Mấy năm trước thấy đồn Phong Ngu ra điều khoản bóc lột với gà nhà, có hợp đồng ở đấy, muốn không thỏa hiệp cũng khó, bằng không Vu Mạc chính là ví dụ...
— Hiện tại phần lớn hợp đồng của Phong Ngu