【 Cô đang ở đâu vậy?
Lúc trước khi ngủ anh ấy nói với tôi "Đừng để tôi giống như cô ấy", không biết tại sao, nhưng mà lòng đau quá...
Nhưng anh ấy không hiểu, sao tôi có thể cam lòng rời xa anh ấy được. Vừa nghĩ đến việc sau khi tôi rời đi, có thể anh sẽ ôm ấp những người khác, tôi chỉ tiếc không thể nhốt anh ở nơi hoang đảo chỉ có mình tôi, ném chìa khóa vào lòng biển sâu... 】
--
"Chào buổi sáng."
Tu Từ vừa tỉnh giấc đã trông thấy Phó Sinh dùng cặp mắt sâu thẳm tao nhã đó nhìn cậu, nhẹ giọng nói chào buổi sáng.
Cậu ngước đầu, dùng môi cọ nhẹ lên cằm Phó Sinh: "Khi nào thì chúng ta trở lại?"
"Em muốn lúc nào thì là lúc đấy."
Phó Sinh ôm lấy vòng eo gầy của Tu Từ, da dẻ nơi đó mịn màng săn chắc: "Muốn về căn hộ của chúng ta xem không?"
Tu Từ chợt cứng đờ.
Thành phố bọn họ hiện đang ở chính là thành phố trước kia họ từng sinh sống, nhưng "căn hộ của chúng ta" mà Phó Sinh nói tất nhiên không phải căn cậu sống bây giờ.
"Không muốn." Tu Từ hơi thu mình trong vòng tay của Phó Sinh.
Cằm Phó Sinh đặt trên đầu Tu Từ, anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, cũng không bất ngờ đối với câu trả lời này: "Vậy thì không đi."
"Thế tôi dẫn em đi xem thứ khác được không?"
Thân thể Tu Từ hơi cứng ngắc, mang theo chống cự vô hình.
Cậu không biết Phó Sinh nói "xem thứ khác" là xem cái gì, nhưng vẫn khó giải thích được mà sợ hãi.
"La Thường với Vu Mạc đi buổi sáng."
Tu Từ không manh áo che thân bị Phó Sinh ôm vào lòng, anh nhẹ nhàng xoa nắn hai lần, áp sát bên tai Tu Từ nói: "Đến tối chúng ta hẵng đi."
"Vâng..." Tu Từ xoay người, toàn thân đều hiện ra đau mỏi, chỗ Phó Sinh vừa chạm lại vừa xót vừa tê.
"Đừng nhúc nhích." Phó Sinh bất đắc dĩ rút lui, nhưng vẫn ôm eo Tu Từ, hơi thở hai người ở rất gần nhau.
"Em hơi đói..." Tu Từ không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, hiếm thấy chủ động nói như vậy.
"Tối qua mệt rồi?" Phó Sinh xoa nhẹ eo cậu, chống trên người cậu hôn lên trán một cái, "Em muốn ăn gì? Tôi gọi phòng khách phục vụ."
"Cháo gạo kê."
"Được." Phó Sinh ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, cầm điện thoại bàn gọi hai phần bữa sáng cộng thêm hai quả trứng gà luộc.
Phó Sinh gần như đang khỏa thân nếu không có thêm một chiếc quần đùi, đường cong bắp thịt săn chắc uốn lượn đi xuống, màu da lại thiên trắng, vừa nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui.
Tu Từ cố gượng bò dậy, nằm nhoài lên đùi Phó Sinh, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt theo đường nét cơ bắp của anh.
"Tôi thấy có vẻ tối qua em chưa đủ mệt." Phó Sinh bắt lấy bàn tay đang chạy loạn của cậu, rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.
Tu Từ theo bản năng rụt chân lại, có mệt hay không, cơ thể cậu đương nhiên cậu biết rõ, cả người vô lực.
Nhưng cậu không thể cự tuyệt Phó Sinh, miệng theo thói quen hướng về nơi mạnh mẽ của Phó Sinh nói: "Cũng không mệt lắm..."
"Không mệt?" Phó Sinh buông eo Tu Từ ra, "Vậy thì ngồi lên, tự mình động đi."
"..."
Tu Từ mím môi, cánh tay mảnh khảnh chống dậy muốn bò lên, nhưng cậu vẫn đánh giá cao bản thân quá, nửa đường bò lên thì người mềm nhũn chẳng còn sức, xém nữa là toi luôn chỗ nào đó của Phó Sinh.
Cũng may Phó Sinh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Tu Từ, bọc người vào lòng: "Tôi thấy em là muốn phế tôi luôn."
Tu Từ ôm eo Phó Sinh, rúc vào lòng anh dụi dụi: "Có thể dùng miệng."
Phó Sinh: "..."
Tu Từ nghĩ gì muốn nấy, đã nói là làm. Cậu giãy dụa chui ra khỏi vòng tay của Phó Sinh, khẽ cắn mép quần đùi Phó Sinh.
"Em đúng là..." Phó Sinh không thể nói nốt nửa vế đòi mạng còn lại, vì Tu Từ đã bao lấy mệnh của anh.
Ngón tay thon dài của Phó Sinh vuốt nhẹ trong tóc Tu Từ, kìm lòng không nổi ấn xuống.
"Anh nhanh lên..." Tu Từ còn không quên mà mơ màng thúc giục, "Người phục vụ sắp lên rồi."
"..." Phó Sinh liếc nhìn thời gian, tối qua anh vừa gọi phòng khách phục vụ một lần, 15 phút là tới.
"Vậy em nỗ lực chút." Phó Sinh cong môi, mang theo chút ý cười, anh xốc chăn lên đắp cho Tu Từ kín bưng.
Nếu không phải đệm chăn phồng lên, chỉ nhìn Phó Sinh với vẻ mặt thong dong đấy, e là khó có thể tưởng tượng dưới lớp chăn là một cảnh tượng như thế.
Họ thật sự không thể giải quyết xong trước khi người phục vụ đến. Phó Sinh nắm gáy Tu Từ kéo người ra, bản thân thì xuống giường mặc áo ngủ cẩn thận, còn tiện tay dùng chăn bọc Tu Từ thành hình con nhộng ve sầu.
Phó Sinh mở cửa nhận khay từ trong tay người phục vụ rồi để người ta rời đi. Anh đặt cháo lên bàn, đang giữa hè nên cũng không thể ăn nhân lúc còn nóng, như thế sẽ nóng quá.
Anh trở về giường bế Tu Từ ở trong ổ chăn ra: "Tắm đã, ăn sáng xong chúng ta ra ngoài đi dạo."
"Vâng..." Tu Từ ngoan ngoãn ôm cổ Phó Sinh, "Không tiếp tục à?"
"... Bé con, tha cho tôi đi, nhé?"
Phó Sinh dùng sức nhéo một cái: "Tôi cũng đâu phải Liễu Hạ Huệ."
Tiếng nước trong buồng tắm chảy ào ào, bốc lên từng đợt hơi nước.
Tu Từ dính như keo dán lên người Phó Sinh, không biết là vô tình hay cố ý mà cứ dụi mãi.
"..." Phó Sinh đánh vào mông cậu, "Đi mặc quần áo trước đi."
Tu Từ bị đẩy ra ngoài buồng tắm, mím môi nhìn Phó Sinh đang tắm một mình, biểu tình tủi thân khó mà giải thích.
Phó Sinh dở khóc dở cười, tắm táp qua loa rồi lau khô liền đi ra giúp Tu Từ mặc quần áo, để cậu ngồi trên sopha húp cháo.
Chuyện này cũng không trách Tu Từ được, tại tối hôm qua rất quá phận, tay vừa nhấc thôi cũng thấy đau.
"Ăn trứng gà."
Phó Sinh đập hai quả trứng vào nhau sau đó bóc vỏ ra, xé lòng trắng trứng thành từng miếng đút cho Tu Từ.
Tu Từ vừa cầm thìa ăn cháo, vừa há miệng ăn lòng trắng trứng, thấy Phó Sinh vô cùng tự nhiên thả lòng đỏ trứng vào trong miệng, cậu run lên một hồi.
Tu Từ không thích ăn lòng đỏ trứng, có lẽ rất nhiều người cũng có thói quen này, ăn lòng đỏ là nghẹn đến hoảng.
Nhưng làm vậy cũng không lãng phí đồ ăn, trứng gà luộc quả thật rất giàu dinh dưỡng nên ba năm ấy, mỗi tuần một buổi sáng đều sẽ xuất hiện cảnh tượng chia nhau ăn như vậy — Tu Từ ăn lòng trắng trứng, Phó Sinh ăn lòng đỏ trứng.
Nhưng có ai trời sinh thích ăn lòng đỏ trứng đâu, chỉ vì Phó Sinh yêu cậu nên mới dung túng mà thôi.
Bởi vì yêu, cho nên đồ ăn thừa người yêu không ăn đều trở thành mỹ vị.
"Hôm nay giỏi quá." Phó Sinh lấy giấy ăn lau miệng Tu Từ, "Thế mà đã ăn hết rồi."
Thật ra phân lượng cháo cũng không nhiều, lượng ăn chỉ xêm xêm với con gái, nhưng đối với Tu Từ hiện giờ mà nói có thể ăn xong cũng là hiếm thấy.
"Chúng ta đi chào hỏi họ trước đã, rồi ra ngoài đi dạo."
"... Đi đâu vậy anh?"
"Trước tiên đi trung tâm mua sắm mua quần áo cho em."
Phó Sinh bẹo má Tu Từ: "Tiếng tăm của bé con càng ngày càng lớn, sau này chỉ sợ không có cơ hội quang minh chính đại dạo phố cùng em."
"... Có thể, mặc kệ bọn họ."
Phó Sinh dung túng nói được: "Đến lúc đấy có lẽ sẽ có rất nhiều người không thích em, em phải dũng cảm một chút."
Tu Từ vâng một tiếng, nắm lấy tay Phó Sinh: "Bọn họ nói