Khi tay Phó Sinh vừa mới men dọc theo eo Tu Từ thì cảm nhận được chỗ bắp đùi rung lên, là cuộc gọi đến từ điện thoại Tu Từ.
Phó Sinh không cố ý nhìn nhưng vẫn liếc thấy số đuôi 3749.
Anh hơi dời tầm mắt, để lại không gian riêng tư cho Tu Từ: "Đi nhận đi em."
Tay Tu Từ hơi run, chần chừ nhìn anh, sau khi được đồng ý lần nữa mới đi đến phòng trống bên cạnh.
Phó Sinh nhìn bóng lưng cậu, trầm ngâm hồi lâu.
3749... Là người lần trước gửi tin "Ác ma dõi theo anh".
Có rất nhiều người nằm trong diện nghi ngờ nhưng về cơ bản có thể thu hẹp trong phạm vi người bị hại của sự kiện 163, có khả năng nhất chính là cô gái lần trước đăng video lên hotsearch Weibo, làm dậy sóng một thời gian —
Lâm Nhiễm.
Trong phòng vũ đạo.
Tu Từ nhìn chằm chằm một lúc lâu mới ấn nút nghe, cậu mở miệng nói, âm thanh khẽ run: "Tại sao cô không nhận điện thoại?"
"..."
Bên kia trầm mặc một lát: "Xin lỗi nhé Tiểu Từ, khoảng thời gian này bận quá."
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
"Làm chuyện nên làm."
"..."
Tu Từ mím môi, đầu ngón tay khẽ run: "Cô đừng như vậy..."
"Đừng gì cơ?"
Đầu bên kia nở nụ cười, là một giọng nữ lành lạnh: "Dù bọn họ có chịu trừng phạt, tôi cũng không còn cách nào trở về giống như người bình thường nữa..."
Tu Từ: "..."
"Tu Từ, không có ai kéo tôi lại." Giọng của cô nhẹ bẫng tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tản đi theo gió, "Tôi đã nói rồi mà, chúng ta không giống nhau."
Tu Từ theo bản năng nhìn ra ngoài phòng khách, Phó Sinh đang yên tĩnh ngồi trên sopha chờ cậu.
Nhìn lại căn hộ này một chút, đây là món quà Phó Sinh chuẩn bị vì cậu, là mái ấm Phó Sinh muốn cho cậu.
Cậu há miệng, đôi mắt chua xót, nhất thời không biết nên phản bác lời đối phương ra sao.
"Anh ấy yêu anh, nguyện ý kéo anh lại... Cho nên anh phải uống thuốc đầy đủ, trị liệu thường xuyên, đừng để anh ấy thất vọng. đừng để anh ấy sống thành —"
Cô dừng một lát mới bổ sung nửa câu sau: "Đừng để anh ấy sống thành dáng vẻ như Diệp Thanh Trúc."
"Cô từng gặp cô ấy?"
"Cô ấy tới tìm tôi, hỏi tôi có bằng chứng hay không?" Giọng nữ kề sát bên tai Tu Từ, "Cô ấy rất thông minh, biết tôi muốn náo loạn những chuyện này nên tất nhiên sẽ có chứng cứ trong tay, cho nên tới tìm tôi."
"... Cô cho?"
"Cho." Đối phương thờ ơ nói, "Tôi để anh giúp tôi giữ video không phải vì hi vọng một ngày Đỗ Thu Xuyến trở về, giao thứ này cho cảnh sát sao?"
Hai năm trước bọn họ không dám bởi vì có quá nhiều người có tiền có thế tham dự, đem chứng cứ ra chưa chắc đã dành được công lý mà có khi còn bị thiêu hủy.
"Yêu cầu duy nhất là để muộn chút rồi hẵng tung chứng cứ, tôi muốn gặp hắn."
"Hắn" ở đây đương nhiên ám chỉ Đỗ Thu Xuyến.
"... Cô muốn làm gì?" Tu Từ liếc nhìn Phó Sinh bên ngoài, âm thanh khẽ run.
"Bất kể có làm gì cũng đều là kết quả lòng tôi hướng tới."
Cô khẽ cười thành tiếng: "Đừng sợ, sẽ không ảnh hưởng đến anh."
"Cuộc điện thoại hôm nay phải thành cuộc điện thoại cuối cùng giữa chúng ta rồi, tấm thẻ sim này là sim rác, sẽ không tra được gì, tương lai mọi chuyện tôi làm đều không liên quan đến anh."
"Anh phải sống tốt, anh ấy rất yêu anh, tôi từng thấy hình ảnh anh và anh ấy ở chung, ánh mắt không thể lừa người..."
"..." Âm thanh Tu Từ hơi khàn, "Ngày đó ở thành phố điện ảnh, người đâm Lâm Trình An bị thương..."
"Là tôi." Cô cắt ngang vấn đề của Tu Từ, "Tiện đường nhìn xem anh yêu anh ấy như thế rốt cuộc là thế nào."
Tu Từ không tự chủ được bấm sâu ngón giữa vào lòng bàn tay, đau đớn khôn cùng.
Cậu không biết nên khuyên thế nào. Nếu như không phải vì rửa hận, cô đã sớm không còn tồn tại.
Hoàn toàn khác so với mình, cậu vẫn luôn giãy dụa, cậu muốn sống, cậu nhớ nhung cái ôm và tình yêu của Phó Sinh.
"Nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn nói lời tạm biệt với anh, cảm ơn hai năm qua anh đã làm bạn với tôi."
"Sau này, chủ nhân dãy số này không còn là tôi nữa."
"..."
Tút tút hai tiếng, bên kia đã ngắt máy.
Thật ra người được kết bạn là Tu Từ mới đúng.
Vào đêm cậu thử nghiệm cắt cổ tay, lúc tỉnh lại đi bộ trên phố, cô gái kia đi tới trước mặt cậu nói: "Anh phải sống, có sống mới có hi vọng."
Cô đọc một dãy số: "Thời điểm đau khổ hoặc không khống chế được bản thân, hay chỉ cần có người nói chuyện đều có thể tìm tôi."
Giọng điệu của cô dịu dàng quá đỗi, thật giống như cô gái đã từng lạnh lẽo chết lặng ngồi xổm trong góc phòng tạm giam mà nói "Chúng ta cùng chết đi" không phải