"Liệu có phải hắn tự sát không?"
"..."
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi. Y họ Từ, tên một chữ Châu, đã quen biết Phó Sinh rất nhiều năm.
Nếu như bây giờ y xuất hiện trước mặt Tu Từ, nói không chừng Tu Từ còn có thể nhận ra đây chính là người đầu tiên trêu mình là nhóc tùy tùng của Phó Sinh hồi còn cấp hai, cấp ba gì đó.
"Cậu cũng nghĩ giống tôi." Từ Châu khẽ than, "Phải hiểu biết rõ về cơ thể thì mới tránh được những chỗ hiểm, đồng thời người này còn phải ra vào hiện trường, trên hung khí phải có vân tay hắn, còn cả tư thế hành hung này —"
"Đều chỉ có mỗi bản thân Đỗ Thu Xuyến phù hợp."
"Đúng vậy, dù sao thì có ai có thể thoát khỏi camera đâu?"
"Nhưng mà, vì lý do gì chứ?" Từ Châu cau mày, "Cậu..."
Âm thanh y im bặt đi, đột nhiên nhớ tới câu Phó Sinh vừa hỏi mình, "Có phải hắn đánh mất chức năng nam giới rồi không"...
Đáp án tất nhiên là khẳng định, Từ Châu nói thật nhanh: "Tôi hiểu ý cậu, lúc trước Lâm Nhiễm có đăng lên mạng một cái video không đầu không đuôi, thật ra trong toàn bộ quá trình vạch trần tin tức lớn nhất là cô ấy vì chuyện ban đầu mà còn mang thai, nhưng lại không nói cái thai đã đi đâu."
Phó Sinh ôm Tu Từ trong lòng lại sát hơn, dém chăn cẩn thận, phủ lên phần vai cậu bị lộ ra ngoài, sau đó mới tùy ý ừm một tiếng.
"Vì đứa con?" Từ Châu cảm thấy khó mà tin nổi, "Loại cặn bã này sẽ vì con mà tự sát?"
"Không phải cậu nói rồi sao?" Hắn vốn không còn nhiều thời gian?"
"..." Từ Châu vẫn nhớ lúc bản thân vừa đến hiện trường đã nổi hết da gà lên, máu tươi tung tóe mọi nơi, trên tường, trên sopha. Đỗ Thu Xuyến chẳng khác gì người máu, sắc mặt trắng bệch, tựa như ác quỷ.
"Nhưng thủ đoạn này cũng quá tàn nhẫn rồi..."
"Không phải cậu từng bảo, hắn chính là tên biếи ŧɦái à..." Phó Sinh nhẹ nhàng vuốt mặt Tu Từ, "Với cả, cậu nghĩ cái chết bình thường có thể khiến 'cô ấy' hài lòng không?"
Từ Châu: "..."
Một cô gái mới chỉ hai mươi tuổi đầu, con đường phía trước lẽ ra phải tràn ngập ánh sáng, cuối cùng lại bị một đám cặn bã kéo vào bóng tối, chà đạp đến nỗi thương tích đầy mình, mà kẻ cầm đầu dẫn đến tất cả những thứ này lại chính là cha mẹ thân mến của mình...
Phải hận biết bao nhiêu?
Cô phải làm gì, phải đi đến kết cục như thế nào mới có thể ung dung bình tĩnh mà nói một câu như "Đã qua rồi" hay "Không sao"?
Từ Châu chỉ ngẫm thôi cũng đã thấy cổ họng lạnh đi. Y và Phó Sinh cùng tuổi, nhưng y đã kết hôn mấy năm, có một cặp sinh đôi, cả hai đều là bé gái.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu đó là con gái của y, y e rằng mình sẽ phát điên.
...
Nếu suy luận theo giả thuyết này, vụ án dường như đã sáng tỏ hơn chút.
Căn phòng diễn ra án mạng gồm hai phòng ngủ một phòng khách, được thuê từ khoảng hai năm trước, một lần thanh toán hai năm tiền nhà.
Dựa theo thời gian chủ nhà trọ cung cấp, nói đúng ra là từ mười chín tháng trước, khi đó chắc Lâm Nhiễm đang mang thai, có lẽ vẫn đang phân vân giữa vấn đề phá bỏ hay sinh ra.
Còn căn phòng này có lẽ là nơi ở của đứa bé hơn một năm sau khi chào đời.
Và đống than tro trong phòng vệ sinh có lẽ là ảnh chụp của đứa bé, bị Đỗ Thu Xuyến đốt cháy.
"Hắn giúp Lâm Nhiễm tiêu hủy một vài chứng cứ có tính định hướng." Nỗi lòng Từ Châu có chút nặng nề.
"Không, hắn đang giúp bản thân mình." Phó Sinh phủ định cách nói của y.
"... Cái gì?"
"Đỗ Thu Xuyến giúp Lâm Nhiễm gϊếŧ người, thêm cả hắn làm việc kiểu này cũng sẽ có thời điểm đắc tội người khác. Huống gì lúc trước trung tâm điều trị bị phanh phui, những người tham dự sau lưng cũng suýt thì bị lộ, cậu sẽ không nghĩ rằng không ai muốn xử hắn chứ?"
"... Tôi hiểu rõ ý cậu, hắn sợ khi mình chết rồi, có người sẽ trút lửa giận lên con hắn?"
Từ Châu suy tư: "Cho nên dù cảnh sát có biết sự tồn tại của đứa bé cũng không thể lên án Lâm Nhiễm được, hắn cũng muốn tiêu hủy những thứ đó, vì một khi thân phận của con bị phát hiện, e rằng sẽ không được tốt."
"Căn phòng các cậu nhìn thấy với căn phòng mà hắn nhìn thấy có lẽ không giống nhau lắm. Thứ hắn nhìn thấy rất có thể là một nơi ở tràn ngập dấu vết sinh hoạt của trẻ con, thậm chí bên trong còn có thông tin Lâm Nhiễm truyền lại cho hắn."
Tu Từ ngủ rất say, nhưng đôi môi hồng nhạt vẫn luôn vô thức nỉ non gì đó. Phó Sinh nhịn không được cúi đầu hôn một cái.
Anh nửa ngày mới ngẩng đầu lên, nói với Từ Châu bên kia điện thoại: "Nếu không ngại cậu có thể tra thử camera xung quanh, rất có thể lúc trước Đỗ Thu Xuyến đã từng tới nơi này."
Hắn nhận được thông tin ám chỉ Lâm Nhiễm để lại trong phòng nên mới có thể đi ra ngoài sát hại ba người kia, sau đó vì để giải oán hận cho Lâm Nhiễm mà tự chém mình chết.
Đương nhiên Từ Châu hiểu được hàm ý của Phó Sinh. Thật ra y cũng đang tự thuyết phục bản thân, nhưng vẫn có chút không tiếp thu được: "Thứ cặn bã như Đỗ Thu Xuyến thế mà lại vì con cái mà hành hạ mình đến chết?"
Còn cả dòng chữ viết bằng máu dưới mặt đất — Súc sinh là tôi, người không được chết tử tế cũng là tôi.
Câu nói này rốt cuộc là do Lâm Nhiễm yêu cầu hay là hành vi Đỗ Thu Xuyến tự quyết định, khó mà biết được chân tướng.
Từ Châu khẽ thở dài: "Haiz... Cuộc nói chuyện này dừng lại giữa hai ta đi, cũng chỉ là suy đoán, chúng ta khó mà kiếm được bằng chứng buộc tội thực tế."
Phó Sinh: "Ừ."
"Không quản kết quả việc này cuối cùng sẽ ra sao, nhưng đứa nhỏ nhà anh tốt nhất là sau này đừng qua lại với cô ấy."
Từ Châu muốn nói lại thôi: "Tuy rằng cô ấy là người bị hại, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cộng với cả chuyện cô ấy làm bây giờ, e rằng tâm lý đã không bình thường..."
Từ Châu lựa lời mà nói, nhưng Phó Sinh cũng hiểu được ý tứ trong đó.
Cái gọi là tâm lý không bình thường cũng không phải là chứng trầm cảm hay một khía cạnh nhất định, mà là tâm lý có chút vặn vẹo hoặc như thế nào đó...
Tuy nghĩ như vậy thật sự rất vô nhân đạo, nhưng...
Thân thể ấm nóng mềm mại trong lồng ngực khiến Phó