Cố Hi Đình nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng khẳng định, chắc là cậu không phân tích được cách thức xử lý các mảnh xác chết khiến nam thần tức giận.
Sau khi quyết tâm điều tra, Cố Hi Đình nhẫn nhịn, dành toàn bộ sức lực để phân tích vụ án.
Hạ Yến đợi đến chiều vẫn chưa được dỗ, sắc mặt trở nên khó coi hơn.
Hắn tiếp tục duy trì áp suất thấp cho đến chạng vạng tối, càng gay go hơn là ảnh đế Ngao Mạc tìm đến.
Sáu giờ chập tối, Cố Hi Đình chuẩn bị về nhà, vừa mở cửa thì thấy trước mặt có một bóng đen, người vừa xuất hiện có thân hình cao lớn, mặt mũi sắc nét, anh ta mặc chiếc áo khoác màu đen và đeo chiếc kính râm to bản, nhìn vừa lạnh lùng vừa ngầu lòi hết sức.
Bước chân Cố Hi Đình sững lại, lên tiếng trước: “Xin chào, anh là…”
Người đàn ông tháo kính râm xuống, nửa câu sau của Cố Hi Đình kẹt trong cổ họng.
“Xin hỏi Hạ Yến ở đây phải không?” Người đàn ông cất tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính, hormone bùng nổ.
“Ngao Mạc?” Cố Hi Đình khó tin chớp mắt, cậu cứ tưởng mình gặp ảo giác.
Vừa rồi còn nói mình là fan nhan sắc của người ta, không ngờ bây giờ lại được gặp người thật, Cố Hi Đình hơi lắp bắp, gật đầu nói: “Ở, ở.”
“Xin chào thầy Cố.” Từ Tử Hàng nhảy ra từ sau lưng Ngao Mạc vẫy tay với Cố Hi Đình.
Cố Hi Đình nghiêng người để bọn họ vào nhà, khí thế của Ngao Mạc quá mạnh mẽ, cậu không dám làm bừa đành phải kéo Từ Tử Hàng hỏi: “Sao hai người lại tới đây?”
Nụ cười trên mặt Từ Tử Hàng biến mất, vừa đau lòng vừa buồn bực: “Anh Ngao bị thương trên phim trường, chúng tôi nghi ngờ có người đứng sau giở trò, muốn tìm anh Hạ nhờ giúp đỡ.”
Cố Hi Đình cũng biết tin này, hơi căng thẳng: “Anh ấy không sao chứ? Chẳng phải bị thương sao? Sao giờ lại tới?”
“Bị thương rồi, cánh tay thủng một lỗ.” Vẻ mặt Từ Tử Hàng chua xót, sốt ruột vô cùng: “Bảo anh ấy nghỉ một lát cũng không nghe, đến bệnh viện băng bó xong là đến đây ngay, thậm chí còn chưa thay đồ.”
Lúc này Cố Hi Đình mới phát hiện ra Ngao Mạc đang mặc trang phục điển hình của thám tử, hơi đụng hàng với Hạ Yến.
Trong phòng tiếp khách, Hạ Yến mặc âu phục ba phần, tóc chải tỉ mỉ, mặt không biểu cảm ngồi trên ghế salon.
Khí thế của Ngao Mạc ngồi đối diện cũng mạnh mẽ không kém, thua người không thua trận, anh ta mang khuôn mặt không biểu cảm, cứ như có thể hoàn toàn kiểm soát tình huống, nhưng thực ra trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Sao anh chàng đẹp trai đối diện trưng bộ mặt khó coi vậy nhỉ? Chẳng phải bọn họ gặp nhau lần đầu ư? Địch ý khó hiểu này xuất phát từ đâu??
Dòng điện vô hình va chạm giữa hai người.
Từ Tử Hàng thắc mắc: “Bọn họ đang làm gì thế?”
Cố Hi Đình rụt cổ: “Tôi cũng không hiểu, có lẽ là các anh đại đọ sức chăng?”
Hạ Yến dựa lưng vào ghế salon, ánh mắt đảo qua người Ngao Mạc.
Áo khoác đen, hàng hiệu cao cấp của Hermes do bộ phận PR tặng dịp lễ Giáng sinh; cánh tay phải giấu băng vải, vết thương đạn bắn nhưng không nghiêm trọng lắm.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn sang Từ Tử Hàng.
Trên người có dấu vết của khói thuốc súng, cậu ta nổ súng; bờ môi hơi sưng đỏ, do hôn trên đường tới đây; ánh mắt nhìn Ngao Mạc vừa lo lắng vừa thân mật, hai người có quan hệ yêu đương.
Hạ Yến tựa lưng vào ghế salon, môi nhếch lên nụ cười nhẹ, đột nhiên xóa sạch địch ý khó hiểu với Ngao Mạc.
Ngao Mạc khó hiểu nhìn hắn cái nữa, vẫn không thả lỏng vẻ mặt căng thẳng.
Để diễn vai thám tử, thời gian trước anh ta đã xem rất nhiều phim trinh thám và những kẻ giết người biến thái, có thời gian gần như không bình thường lắm.
Ánh mắt Hạ Yến vừa nhìn anh ta gần như giống hệt những tên giết người biến thái kia, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Dưới lớp vỏ thân sĩ nhã nhặn, cất giấu ham muốn giết chóc nồng đậm, ai có gan động vào người của hắn sẽ bị xé thành từng mảnh.
Mà bây giờ, người đàn ông đó đang nhìn trợ lý của mình, biểu cảm trên mặt vừa dịu dàng vừa kiềm chế.
Đột nhiên Ngao Mạc rùng mình.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Hạ Yến đã đánh giá quan hệ xong, hắn thu tầm mắt rồi chậm rãi ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì?”
Ngao Mạc: “Hôm qua lúc tôi quay phim, súng đạo cụ bị người ta đổi thành đạn thật.”
“Các anh nghi ngờ có người muốn giết anh?” Cố Hi Đình hỏi, nhưng thấy hơi kỳ lạ, “Không phải các anh đã báo cảnh sát rồi sao?”
Hạ Yến ngoảnh đầu sang: “Sao cậu biết công ty quản lý của họ đã báo cảnh sát?”
Cố Hi Đình nhận ra giọng điệu Hạ Yến không đúng, nhưng cậu hoàn toàn không biết nguyên nhân là gì, chỉ đành giơ điện thoại lên thành thật khai báo: “Bọn họ phát thông báo trên Weibo, đã lên hotsearch rồi.”
Hạ Yến lặng lẽ dời mắt đi, biểu cảm trên mặt hơi lạnh lùng, không phân biệt được vui hay giận.
Ánh mắt Ngao Mạc đảo qua hai người, bỗng dưng kéo Từ Tử Hàng lại gần, rảnh rỗi là nắn vành tai, vuốt tóc cậu ta.
Từ Tử Hàng trừng Ngao Mạc, dùng ánh mắt hỏi anh ta: Anh làm gì thế? Nhiều người thế mà.
Ngao Mạc không nói gì, động tác lại càng quá trớn.
Nhìn tư thế kia, chỉ hận không thể hôn luôn tại đây.
Sự cáu kỉnh của Hạ Yến được xoa dịu, băng tuyết tan chảy.
Cố Hi Đình vẫn luôn đứng ngoài cuộc, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thấy Hạ Yến giơ tay phải, ưu nhã vẫy tay với cậu.
Cố Hi Đình chớp mắt: “Làm gì?”
Hạ Yến ra lệnh: “Lại đây.”
Giọng điệu hơi ép buộc, nhưng không khiến người ta chán ghét.
Cố Hi Đình dính chiêu ngay, ngoan ngoãn bước đến ngồi bên cạnh Hạ Yến, cố giấu niềm vui, khuôn mặt đỏ ửng hân hoan.
Sau đó Hạ Yến gác tay lên ghế salon sau lưng cậu, đầy vẻ chiếm hữu.
Vì động tác này, Cố Hi Đình ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Hạ yến, trong đầu cậu lập tức xuất hiện đống suy nghĩ không thích hợp, sao cứ cảm giác Hạ Yến đang ghen ý nhỉ, giống như các cặp đôi vô thức ganh đua với nhau, khiến người ta xấu hổ quá chừng.
Bạn nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, rốt cuộc