“Tôi không ra được,” Thẩm Mậu bị nhốt ở một nơi tối mịt, ôm đầu gối lẩm bẩm, “Tôi không dám, tôi không ra được, hắn sẽ đánh tôi…”
“Anh yên tâm, có tôi ở đây.” Một giọng nói kiên định vang lên bên tai, dường như có tia sáng soi rọi thế giới tăm tối của gã, “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ ở bên anh.”
Cơ thể trước mặt co rúm lại, nhưng cuối cùng vẫn là Thẩm Mậu bình thường chiếm quyền làm chủ.
Cố Hi Đình: “Cởi dây giúp tôi mau lên!”
Thẩm Mậu căng thẳng tột độ, làm thế nào cũng không tháo được nút thắt, cuối cùng càng ngày càng hoảng loạn, hai tay run lẩy bẩy suýt bật khóc.
“Đừng căng thẳng, dùng dao từ từ là được.” Giọng Cố Hi Đình rất bình tĩnh.
Lưỡi dao cắt đứt từng sợi dây gai dày dặn, rơi lả tả trên mặt đất, cuối cùng chỉ còn lại nút thắt trên hai tay.
Thẩm Mậu ngồi xổm sau lưng cậu cắt dây thừng, khi sắp cắt đứt thì gã đột ngột dừng tay, hoảng sợ ngẩng đầu: “Hắn… Hắn quay lại rồi…”
Trong khoảnh khắc đó, cậu nghe có tiếng gió quét sau lưng, là tiếng dao vụt trong không khí.
Cố Hi Đình đứng bật dậy khỏi ghế, quay người đá vào ngực “Hắn”.
Cố Hi Đình tập thể thao lâu năm, sức mạnh bộc phát không thể khinh thường, Thẩm Mậu ăn một đá cuối cùng không thể đứng dậy được nữa.
Nhìn Thẩm Mậu đau đớn lăn lộn trên mặt đất, Cố Hi Đình vỗ vai nhẹ giọng nói “Xin lỗi”, sau đó trở dây thừng trói Thẩm Mậu vào ghế.
Tình thế đảo ngược trong nháy mắt.
Lúc Hạ Yến và Đại đội trinh sát hình sự đến bờ biển, trên mặt biển tối mịt có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ đang chậm rãi lái về phía bến cảng.
Cảnh sát vũ trang mặc áo chống đạn lao ra: “Không được nhúc nhích!”
“Giơ hai tay lên!”
Sau màn so sánh chéo của Pikachu, bọn họ đã biết được thân phận của hung thủ, sinh ra từ một gia đình ngư dân, đã từng là lập trình viên nhưng sau này bị đuổi việc,lý do là đánh cấp trên vì áp lực tăng ca quá lớn, sau đó quay về thị trấn nhỏ này để tu dưỡng.
Gã bị tâm thần phân liệt trong hai năm, gần đây tình trạng càng trở nên tồi tệ hơn.
Thuyền đánh cá tắt máy, tiếng động cơ ngưng bặt, bên tai chỉ có tiếng sóng biển rì rào.
Mọi người nín thở, chỉ đợi lệnh để tiến công.
Đúng lúc đó, chuỗi tiếng bước chân “Cộp cộp cộp” vang lên…
Một bóng người xuất hiện trong bóng tối.
Người đó mặc áo khoác đen, vest màu xám để lộ một phần cổ áo somi màu trắng… Là Cố Hi Đình!
“Là tôi, là tôi đây.”
Khuôn mặt chàng trai cười cong cong, đứng trước mặt bọn họ như cây tùng xanh ngắt, trong mắt không hề có chút lo lắng nào.
Cảnh sát vũ trang ập vào, khám xét chiếc thuyền đánh cá nhỏ thật kỹ lưỡng, phát hiện hung thủ bị trói vào cột: “An toàn!”
“An toàn rồi!”
Trên bến cảng lộn xộn, Cố Hi Đình và Hạ Yến nhìn nhau cách một chiếc thuyền.
Người đàn ông mặc chiếc áo khoác dạ đen, trên cổ quàng một chiếc khăn màu xám đậm, đôi mắt tập trung nhìn vào cậu, vừa sâu sắc vừa trầm lặng.
Cố Hi Đình giang hai tay với người đàn ông, mỉm cười: “Em về rồi.”
Hạ Yến không trả lời, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt thâm trầm mà kiềm chế nhìn cậu.
Chờ lúc lâu cũng không được đáp lại, bàn tay Cố Hi Đình run rẩy trong không trung, bầu không khí im lặng khó xử lan tràn trong gió đêm.
Hạ Yến không muốn ôm cậu, sự thật này khiến Cố Hi Đình cảm thấy rất thất vọng, có phải vì cậu quá bẩn không? Chẳng lẽ là vì Hạ Yến đang tức giận? Hay là trước đó đều do cậu tưởng bở?
Cố Hi Đình cúi đầu, ngay lúc cậu quay người rời đi, một bàn tay nóng hổi bất ngờ giữ lấy cổ tay cậu, ngay sau đó, cậu ngã vào lồng ngực ấm áp.
Trước khi cậu kịp phản ứng, nụ hôn nóng bỏng đã phủ kín môi cậu.
Thô bạo, nóng hổi, khó kìm lòng nổi… Động tác ngang ngược mà vô cùng nhiệt tình, Hạ Yến mất kiểm soát hơn bao giờ hết, gần như muốn nhét cậu vào cơ thể hắn.
Cánh truyền thông chạy tới phát sóng trực tiếp đưa tin, ai nấy đều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, sau một hồi đơ người, ống kính điên cuồng nhắm lên.
Dân mạng xem live:???
Sau khi đảm bảo an toàn, Cố Hi Đình lập tức báo bình an tới người thân và bạn bè, sau đó đến cục cảnh sát lấy lời khai, đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe… Hạ Yến đồng hành với cậu mọi nơi, chờ đến khi làm xong tất cả thì đã gần mười hai giờ rồi.
Chiếc Mercedes Benz chạy trên đường khuya, bụng Cố Hi Đình reo lên “Ọc ọc”.
Hạ Yến nghiêng đầu, cao giọng hỏi: “Đói bụng à?”
Cố Hi Đình xoa bụng xấu hổ: “Hơi hơi ạ.”
Xe Mercedes Benz chạy qua con đường đêm khuya, dừng lại trước một khu vườn nhỏ trên đại lộ Ngô đồng.
Có vẻ đây là một nhà hàng tư nhân, nhân viên phục vụ nhanh chóng dẫn bọn họ vào.
Xung quanh mờ ảo, hình như nhà hàng đã đóng cửa, chỉ có tia sáng le lói từ trong phòng riêng.
Nhân viên phục vụ kéo ghế cho bọn họ, rót nước chanh rồi hỏi: “Chúng tôi phục vụ đồ ăn nhé?”
Bàn ăn nhanh chóng được phủ kín các món.
Cố Hi Đình đói muốn xỉu, ba mươi phút đầu gần như chỉ biết vùi đầu ăn uống.
Hạ Yến ăn rất ít, hầu như cả buổi chỉ ngồi lột tôm, lọc thịt cua cho cậu, Cố Hi Đình xấu hổ: “Anh cũng ăn đi.”
Hạ Yến gật đầu nhưng ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi cậu.
Mặc dù động tác của Hạ Yến rất trắng trợn, nhưng ánh mắt dịu dàng quyến luyến lại không khiến người ta thấy phản cảm.
Chẳng bao lâu sau Cố Hi Đình đã bị nhìn không chịu nổi, vành tai dần đỏ rực lên.
Hạ Yến thấy cậu ăn xong bèn lấy khăn ướt lau tay cho cậu: “Đi thôi.”
Cố Hi Đình chưa được chăm sóc tỉ mỉ như thế bao giờ, cậu hơi vui vẻ nhưng cũng có chút khó chịu, cuối cùng chẳng nói gì, chỉ đi theo Hạ Yến ra ngoài.
Sau khi về nhà, Cố Hữu Khang hai mắt đỏ hoe nhìn hồi lâu, cuối cùng xác định con trai mình chỉ bị rách da ở trán, lúc này mới yên tâm hẳn, sau đó quay sang cảm ơn Hạ Yến.
Sau khi dỗ dành Cố Hữu Khang đi ngủ đã là một giờ sáng.
Vệ sĩ cũng đã đi nghỉ, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được nhịp tim của nhau.
Hạ Yến đứng lên trước: “Vậy anh đi trước, em tắm rửa nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Em…” Cố Hi Đình choàng đứng dậy, há miệng rồi lại không nói được gì.
Hạ Yến ngoảnh đầu lại, ánh mắt rất dịu dàng: “Sao thế?”
“Chuyện đó… Chỉ muốn hỏi anh,” Cố Hi Đình nghiêng đầu, ánh mắt trốn tránh, “Anh… Anh có thể ở lại đêm nay không?”
Hạ Yến sửng sốt một thoáng rồi nhanh chóng khôi phục