Pikachu nhanh chóng gửi một địa chỉ tới, chỉ cách nơi này khoảng nửa tiếng đi xe.
Trong bóng đêm, Hạ Yến liếc mắt nhìn khắp người Cố Hi Đình, cuối cùng vẫn chọn ôm chặt người bên cạnh.
Quên đi, bây giờ không vội.
Sáng hôm sau, Cố Hi Đình mơ màng cảm giác có người đang hôn lên mặt mình, cậu cười cười vô thức ngoảnh đầu lại, hôn lên môi Hạ Yến.
Đầu lưỡi dịu dàng liếm khóe miệng cậu, Cố Hi Đình thuận theo hé miệng để đầu lưỡi tiến quân thần tốc, cảm xúc tê dại lan tràn trong khoang miệng.
Nụ hôn này không kịch liệt như đêm qua, động tác của Hạ Yến rất nhẹ nhàng khiến nụ hôn ngày mới trở nên vô cùng dịu dàng.
Bên cạnh có tiếng xột xoạt vang lên, rốt cuộc Cố Hi Đình cũng mở mắt ra: “Mấy giờ rồi?”
“Còn sớm lắm,” Hạ Yến nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói, “Anh có chút việc phải ra ngoài, em ngủ thêm lát nữa đi.”
Cố Hi Đình “Ưm” một tiếng, dặn dò: “Mặc nhiều vào, đừng để bị cảm.”
“Ừ, anh sẽ làm bữa sáng để trong bếp, em ngủ dậy nhớ phải ăn.”
“Thôi khỏi, tự em đi mua là được.” Cố Hi Đình không muốn trì hoàn nên kiếm cớ, “Tình cờ hôm nay em đang muốn ăn bánh bao súp của nhà ông Dương.”
Đó là tiệm bánh bao ở góc phố, vỏ bánh mỏng nhân bánh lớn, nước súp thơm ngon cực kỳ nổi tiếng, lần nào đến cũng phải xếp hàng dài.
Hạ Yến gật đầu đồng ý.
Tuyết rơi suốt cả đêm, đến hừng đông rốt cuộc cũng ngừng lại.
Đã lâu lắm rồi Thân Thành không rơi nhiều tuyết thế này, toàn bộ thành phố chìm trong tấm màn bạc, mọi người vừa chà xát bàn tay cóng đỏ, vừa chọc cho tuyết đọng trên tán lá rơi xuống, khuôn mặt lạnh cóng không che được vẻ phấn khích trong mắt.
Hai chân giẫm lên tuyết phát ra tiếng loẹt xoẹt, rất lạnh nhưng cũng rất sảng khoái, Cố Hi Đình hít sâu một hơi, mặc áo khoác lông vũ có mũ rồi ra ngoài.
Hôm nay trời đổ tuyết, nhà ông Dương không có nhiều người xếp hàng.
Cố Hi Đình gọi hai lồng bánh bao súp, một phần mì hoành thánh rau tể thái, sau khi ăn xong cả người đều ấm áp.
Sau đó thuận đường ghé hiệu sách lấy sách đã đặt, nhân viên bán hàng là một cô bé nhút nhát, lúc đưa sách cho cậu còn hơi đỏ mặt.
Trên đường về, cậu lại thuận tay giúp một đứa trẻ bị trượt chân.
“Cảm ơn anh!” Cô bé ngẩng đầu cảm ơn cậu, lúc thấy mặt cậu lại nhăn mặt khó hiểu, “Anh ơi, anh bị muỗi cắn hả?”
“Đâu có.”
“Nhưng cổ anh đỏ lựng kìa.”
Cố Hi Đình ngớ người, lúc này mới nhớ ra có thể là dấu vết Hạ Yến để lại, mặt cậu đỏ bừng lên.
Vừa rồi cậu vội vàng ra ngoài, có mặc một cái áo len bên trong áo khoác nhưng không phải áo cao cổ.
Vì lúc nãy ăn nóng nên đã kéo khóa xuống, hơn nửa phần cổ lộ hết ra ngoài, hôm qua Hạ Yến làm dữ quá, không biết còn lại bao nhiêu dấu vết.
Cố Hi Đình kéo mũ áo khoác che lên, giải thích: “Đúng vậy, anh bị muỗi đốt, nhất thời không để ý.”
Nói xong ôm sách vội vàng chạy đi, không để cô bé có thời gian hỏi tiếp.
Ngây thơ quá đi mất, cậu còn tưởng cô gái ở hiệu sách ngất ngây vì khuôn mặt điển trai của mình, thì ra là bị choáng váng bởi sự dâm đãng của cậu.
Lúc Cố Hi Đình chạy đến cửa còn thở hổn hển, mai vàng trong sân đang nở rộ, tỏa ra hương thơm se lạnh.
Bên cạnh có một nhà kính trồng hoa, nhưng sau khi Hạ Yến chuyển đến thì không chăm sóc nên nó đã bị bỏ hoang từ mùa thu.
Nhưng không biết sao, hình như cậu nghe có âm thanh bên trong.
Đang chuẩn bị vào xem thử thì có tiếng vang sau lưng, Cố Hi Đình nhìn lại, thì ra là Hạ Yến đã trở về, hắn mặc áo khoác màu đen, trong tay cầm hai cốc cà phê, lúc thấy cậu thì mỉm cười, hơi ấm phun ra từ miệng.
Cố Hi Đình thấy lạ: “Không phải anh bảo có việc hả? Sao xong nhanh vậy?”
“Nhớ em.” Giọng Hạ Yến rất trầm, gọi cậu, “Lại đây.”
Cố Hi Đình chạy lại: “Chuyện gì thế?”
Hạ Yến không trả lời cậu.
Đến khi bọn họ tới cửa, người đàn ông bất ngờ ghé lại… Hơi thở nóng hổi, cơ thể mang theo khí lạnh, động tác mạnh mẽ đặt cậu lên ván cửa màu nâu.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, ngay một giây trước khi hôn môi, Cố Hi Đình chợt nghiêng đầu qua.
Hạ Yến dừng lại trước mặt cậu, nheo mắt: “Không thích?”
Cố Hi Đình cũng không biết sao mình lại làm vậy, nhưng cơ thể đã phản ứng trước cả não bộ, cậu lắc đầu: “Đang ở bên ngoài mà.”
Hạ Yến im lặng vào nhà, ngồi ở vị trí hắn thường ngồi, vừa uống cà phê vừa quan sát cậu.
Cố Hi Đình cau mày, Hạ Yến không làm việc mà nhìn cậu làm gì?
Cậu nhắc nhở: “Chẳng phải chiều nay anh còn hai tiết học sao?”
Hạ Yến “À” một tiếng không rõ ý, hỏi lại: “Cho nên?”
“Không có gì.” Cố Hi Đình chỉ thuận miệng hỏi lại, cậu và Hạ Yến đều không phải kiểu người giám sát công việc và cuộc sống của nhau, mỗi người đều có việc phải làm, hầu như không can thiệp vào chuyện của nhau.
Nhưng có vẻ Hạ Yến không nghĩ vậy, lúc Cố Hi Đình chuẩn bị đứng dậy, hắn chợt kéo cậu lại, nhìn từ trên cao xuống hỏi: “Em trốn tránh anh?”
Câu hỏi khó hiểu gì vậy, Cố Hi Đình lại chau mày: “Em tránh anh làm gì?”
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cậu cảm giác Hạ Yến hôm nay hơi xa lạ.
Cụ thể thì Cố Hi Đình không nói được, có lẽ là khí thế, có lẽ là ánh mắt mang chút xâm lược, có lẽ là động tác mạnh mẽ hơn bình thường.
Trước mặt cậu, Hạ Yến luôn lịch thiệp và nhẹ nhàng, thi thoảng mới lộ ra chút mạnh mẽ khi ức hiếp cậu lúc thân mật, nhưng vẫn dựa vào cảm nhận của cậu là chính.
Mà bây giờ lại khác, Hạ Yến đang mạnh mẽ theo kiểu coi mình là trung tâm, ánh mắt nhìn cậu chỉ có khiêu khích và chiếm hữu, không hề có tôn trọng và tình yêu, cứ như tổng giám đốc hống hách thấp kém trong mấy câu chuyện cũ rích.
Chẳng qua mới ra ngoài một chuyến đã trở nên khác lạ thế này, cứ như hoàn toàn thay đổi bản chất.
Trong khoảnh khắc đó, tâm trí Cố Hi Đình chợt xuất hiện một suy nghĩ hoang đường.
Người trước mặt thật sự là Hạ Yến sao?
Cùng kiểu tóc cùng khuôn mặt, cùng là áo khoác màu đen, chiếc khăn xám quàng cổ còn là đồ đôi bọn họ cùng mua với nhau, vừa rồi lúc lại gần, trên người vẫn là hương sữa tắm quen thuộc, nhưng khí chất lại hơi xa lạ, đặc biệt là trong những động tác nhỏ, hoàn toàn không giống.
Hắn đang đóng giả người khác? Hay là giống Thẩm Mậu trong vụ án trước đó, Hạ Yến cũng bị tâm thần phân liệt?
Cố Hi Đình sinh nghi, hành động cũng cẩn thận hơn.
Cậu gỡ cánh tay đang giữ tay mình của Hạ Yến, chuẩn bị vào toilet gọi điện thoại.
Nếu Hạ Yến nhận điện thoại, vậy người này là kẻ giả mạo; nếu hắn thật sự nhận điện thoại, tạm thời bỏ qua lý do hắn trở nên khác thường như vậy, dù sao mình còn có thể lấy cớ không có giấy vệ sinh.
Nhưng cậu không đi được, Cố Đi Đình chưa bước được hai bước thì Hạ Yến đã đuổi theo, giang hai tay vây cậu lại giữa bàn và hai cánh tay.
Tiếng người đàn ông trầm thấp từ tính: “Em đi đâu vậy?”
Cố Hi Đình trừng mắt liếc hắn, cố ý nói thật ghê: “Đi ị anh có muốn xem không?”
Người đàn ông vẫn không buông tay, lại còn cười khiêu khích: “Nếu em đồng ý cho anh xem, thì anh rất sẵn lòng.”
Cố Hi Đình: “…”
Vừa hống hách vừa tởm lợm thế này, hay lắm, cậu xác định người này không phải Hạ Yến, ít nhất không phải là Hạ Yến trong trạng thái bình thường.
Cậu quả thực bị tởm phát ói, vốn dĩ còn định khéo léo thăm dò, giờ thì dứt khoát trở mặt, lạnh lùng hỏi: “Đừng diễn nữa.”
Cùng lắm thì đánh một trận, chưa biết ai thua ai thắng đâu.
“Đừng nóng giận, tối qua anh không cố ý.” Ánh mắt người đàn ông rơi xuống cổ cậu, ghim chặt vào mấy vết ô mai hồng hồng, “Để anh xem có nghiêm trọng không.”
“Vẫn muốn giả vờ à?” Nhiệt độ dưới đáy mắt Cố Hi Đình hoàn toàn tan biến, “Anh không phải Hạ Yến.”
Người đàn ông giật mình, biểu cảm chợt vặn vẹo rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường, đặt tay trên cổ cậu: “Anh biết tối qua anh quá đáng, em tức giận cũng phải.”
Cố Hi Đình trầm mặt hất tay gã: “ Tôi không biết anh là ai, tại sao phải đóng giả anh ấy, nhưng tôi biết bây giờ anh đã thành công làm tôi buồn nôn.
Mặc kệ bây giờ anh muốn gì, mời anh ra ngoài ngay lập tức.
Nếu anh không đi tôi sẽ…”
“Nếu tôi không đi thì cậu sẽ làm gì?” Người đàn ông ngắt lời cậu, cởi bỏ lớp ngụy trang, giọng gã cao hơn Hạ Yến khoảng nửa tone, nhưng âm thanh lại khàn hơn so với Hạ Yến, nghe như tiếng móng tay cào bảng đen khiến da gà toàn thân dựng ngược lên.
Người đàn ông bước lên một bước, ánh mắt đầy ý trêu tức như nghe chuyện nực cười nào đó: “Cậu định đuổi tôi ra ngoài sao?”
Cố Hi Đình thình lình bắt lấy cánh tay kia, dùng tốc độ cực nhanh ném gã đàn ông lên ghế salon,