Bé gái mềm nhũn ngã vào vòng tay mẹ, người phụ nữ giật mình ngồi thụp xuống đất: “Giai Giai, con sao thế?”
Giọng Hạ Yến vẫn thản nhiên như trước: “Hít một chút Ete etylic*, lượng không lớn, lát nữa sẽ tỉnh lại.”
(*Một loại ete thường được dùng làm thuốc mê.)
Cố Hi Đình siết chặt bộ đàm: “Bé gái bị lạc ở KFC đã được tìm thấy, trước mắt mọi chuyện đã ổn, mọi người có thể quay lại, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.”
Tin tức được loa phát thanh truyền đến mọi ngóc ngách của trung tâm thương mại, đứa trẻ đã được tìm thấy, sự bất bình của mọi người đều đổ dồn vào kẻ buôn người, bảo vệ trung tâm tóm người lại, phun nước miếng rồi đánh chửi gã, trong đó có một bác sĩ ngoại khoa hướng dẫn mọi người chọn chỗ không để lại dấu vết mà đánh.
Chờ đến khi cảnh sát tới nơi, chỉ thấy kẻ buôn người vùng vẫy thoát ra khỏi đám đông, thấy bọn họ như nhìn thấy người thân.
“Đồng chí cảnh sát, tôi sai rồi!!”
Cảnh sát: “???”
Buôn người thời nay có ý thức giác ngộ vậy luôn?
Bên kia, người mẹ trẻ tuổi ôm con ngồi trong khu nghỉ ngơi, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, lúc này cô mới chú ý tới người đàn ông đưa con mình về, vóc người hắn rất cao, vẻ ngoài đẹp trai, quan trọng là còn tốt bụng như vậy.
Cô ôm đứa trẻ không tiện đứng dậy, chỉ có thể liên tục gật đầu: “Cảm ơn anh, rất cảm ơn anh, nếu không có hai anh, tôi cũng không biết phải làm gì!”
Dường như Hạ Yến đã quen với các loại cảm ơn từ lâu, vô cùng điềm nhiên.
Cố Hi Đình thì không chịu nổi, vội vàng xua tay: “Đâu có đâu có, tôi chẳng giúp được gì.”
“Sao không giúp gì chứ??” Bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, “Lúc đó tôi hoảng muốn xỉu, may mà anh nhờ mọi người cùng tìm giúp.”
Cố Hi Đình: “Tiện tay thôi mà.”
“Cậu đã làm rất tốt.” Hạ Yến thản nhiên nói, “Nếu tôi là cậu, tôi cũng sẽ nhận định như thế.”
Được nam thần khen ngợi, trong lòng Cố Hi Đình thoáng vui sướng.
Có bà dì chứng kiến toàn bộ quá trình hai chàng trai bắt kẻ xấu, chạy tới hỏi: “Hai cậu có đang yêu đương không, tôi biết rất nhiều cô gái không tệ, hoàn cảnh gia đình trong sạch, trình độ học vấn cao…”
“Không cần đâu ạ, chúng ta đi trước đi.” Cố Hi Đình xấu hổ kéo Hạ Yến chạy một mạch.
Hạ Yến mặc người kia kéo tay mình, ánh mắt luôn nhìn vào chùm tóc ngốc vểnh lên trời trên đầu Cố Hi Đình.
Cố Hi Đình: “Sao thế? Trên đầu tôi có gì à?”
Hạ Yến cau mày: “Tóc.”
Cố Hi Đình: “Tóc gì?”
“Vểnh lên.”
“À cái này á, tối hôm qua tôi ngủ không ngon, để chút về tôi lấy nước vuốt…” Câu tiếp theo của Cố Hi Đình kẹt trong cổ họng.
Vậy mà Hạ Yến lại sờ đầu cậu!
Không đúng, có lẽ chỉ đơn giản là không quen nhìn tóc vểnh nên muốn vuốt lại cho thẳng thôi nhỉ? Nhưng dù sao cũng là sờ đầu, trong lòng Cố Hi Đình phấn khích muốn chết đi được, cậu nuốt nước bọt, giọng run run: “Xong chưa?”
Hạ Yến lại vuốt lần nữa, bình tĩnh rút tay về: “Được rồi.”
Cố Hi Đình nhắm mắt, vành tai hơi đỏ lên.
Để không khiến bản thân suy nghĩ nhiều, cậu nói sang chủ đề khác: “Nhưng sao anh biết gã là kẻ buôn người? Lúc đó anh không ở hiện trường, cũng không biết chuyện đứa trẻ bị thất lạc mà?”
“Đây chỉ là một suy luận rất đơn giản,” Vẻ mặt Hạ Yến không thay đổi, “Một người đàn ông trung tuổi ăn mặc giản dị thậm chí có chút lôi thôi, một bé gái mặc quần áo đắt tiền, sự kết hợp này trông rất kỳ quái.
Nếu đó là con gã, gã bớt ăn bớt mặc mua cho đồ cho con mặc, lại còn đưa cô bé đến trung tâm thương mại đắt đỏ như vậy, nhưng sao lại không hề phát hiện ra một bên giày của con bị rơi? Người kia đã không quan tâm đến đứa trẻ, vậy sao lại mua những bộ đồ xịn như vậy cho cô bé? Cho nên, rất có thể đứa bé kia không phải con của gã.”
Cố Hi Đình vỡ lẽ: “Thì ra còn có thể phán đoán thế này.”
Hạ Yến: “Hơn nữa tôi ngửi thấy vị ngọt thoang thoảng trên người gã.”
Cố Hi Đình: “Ete etylic?”
“Đúng, đây là một loại thuốc gây mê có độc tố thấp, cường độ cao, con người hít ở một mức độ nhất định sẽ rơi vào hôn mê.”
Nói đến đây Hạ Yến bỗng dừng, cúi đầu ngửi bên tai cậu.
Cả người Cố Hi Đình cứng đờ, không dám động đậy.
Hạ Yến nhanh chóng kéo dài khoảng cách, vẻ mặt tự nhiên nói: “Cậu dùng nước hoa?”
“Hả?”
“Trái dừa, hoa huệ, hổ phách… Còn cả hương chanh, nhựa cây cánh kiến trắng,” Hạ Yến nhíu mày suy nghĩ, nói ra đáp án, “Đây là Tom Ford Soleil Blanc?”
Cố Hi Đình ôm trái tim rối bời, ngơ ngác gật đầu.
Người đàn ông chân thành nói: “Rất hợp với cậu.”
Vẻ mặt hắn nghiêm túc như không phải đang khen người khác, mà giống đang trần thuật một sự thật hiển nhiên.
“Cảm… Cảm ơn,” Cố Hi Đình trả lời ngắc ngứ, có lẽ cảm thấy chỉ cảm ơn suông thì hơi khô khan, cậu bèn vẽ rắn thêm chân bổ sung một câu, “Nếu anh thích, tôi cũng có thể cho anh một chai…”
“Không cần, tôi thích mùi hương của nó trên người cậu hơn.”
Rõ ràng giọng Hạ Yến nói chuyện rất bình thường, nhưng Cố Hi Đình lại không nhịn được đỏ mặt.
“Nhưng sau này tốt nhất đừng dùng nước hoa, sẽ cản trở mùi của hiện trường vụ án.”
Cố Hi Đình xấu hổ, chút rung rinh trong lòng hoàn toàn tan biến, liên tục gật đầu: “Vâng được, nhất định tôi sẽ chú ý!”
Cậu cho rằng chuyện này đã kết thúc, không ngờ đến đêm, bọn họ lại lên bản tin thời sự, vốn dĩ mẩu tin tức đó không có gì nổi bật, nhưng giá trị nhan sắc của hai người trong cuộc quá cao, cho nên sau đó đã bị đẩy lên đứng đầu Weibo.
“Hôm nay, tại Thân Thành đã diễn ra một cảnh tượng ấm lòng, một bé gái 4 tuổi bị kẻ buôn người bắt cóc trong trung tâm thương mại, nhiều người dân đã nhiệt tình hỗ trợ và tìm thấy cháu bé chỉ trong vòng 10 phút.
Cô bạn nhỏ này rất may mắn vì được tìm thấy khi chưa ra khỏi trung tâm thương mại.
Theo thống kê không đầy đủ, hằng năm ở Trung Quốc