“Cha, hôm qua cha nói giỡn ạ?” Ngày hôm sau, Cố Hi Đình đưa ly sữa bò nóng cho Cố Hữu Khang, không chắc chắn hỏi.
Cố Hữu Khang say rượu chưa tỉnh, đau đầu không chịu nổi, sau khi uống sữa bò xong rốt cuộc mới tỉnh hơn chút, ông ngẩng đầu không nhanh không chậm nói: “Cha nói gì?”
Cố Hi Đình líu lưỡi: “Cha không nhớ à?”
“Hầy, già rồi uống vậy chịu không nổi nữa,” Cố Hữu Khang xoa đầu, nói thật, “Thực sự không nhớ rõ.”
Thế là Cố Hi Đình kể lại phát ngôn táo bạo của ông ngày hôm qua, đương nhiên cậu đã ‘mỹ hóa’ những đoạn xéo sắc của Hạ Yến.
Nhưng nhiêu đó đã đủ khiến Cố Hữu Khang lập tức cau mày, lắc đầu nói: “Không đời nào! Sao cha lại có thể nói những câu đó? Đàn ông đàn ang không có sự nghiệp của riêng mình thì còn ra gì? Sao có thể vì sự yên ổn chớp nhoáng mà không muốn phát triển? Vậy cái xã hội này còn không kết thúc à!”
Cố Hi Đình câm nín: “Cha, hôm qua cha đâu nói vậy…”
“Không có chuyện cha nói mấy lời kia được!” Cố Hữu Khang phất tay đầy mạnh mẽ, “Con nhìn cha đi, giờ đã ngấp nghé tuổi sáu mươi mà còn cố gắng làm việc như vậy, sao thanh niên tụi con lại có thể mất nhiệt tình sớm như vậy?”
Cố Hi Đình: “…”
Thôi được, không thể nói rõ với ông cụ được, dù sao không tức giận là tốt.
“Ớ, cha còn chưa nói xong mà sao con đi rồi!”
Cố Hi Đình vẫy tay để lại cho ông một bóng lưng: “Con đi xem người bị cha chọc tức.”
Hôm nay là một ngày nắng, ánh sáng vàng rực chan lên mặt đường xuyên qua những tầng mây, khiến lòng người thật ấm áp.
Một năm trước Thân Thành đã mở rộng chỗ đỗ xe ở ven đường, ô tô đậu đầy hai bên đại lộ Ngô đồng cao chót vót, có vài chiếc còn tỏa ra hơi nóng.
Lúc Cố Hi Đình đi ngang qua, bỗng nhiên cậu thấy một con mèo đen lông xù rơi xuống từ trong khe hở ô tô.
Ban đầu cậu không để ý mấy, nhiệt độ mùa đông thấp, mèo hoang chui vào bánh xe ô tô là chuyện bình thường.
Nhưng điều khiến cậu thấy lạ là, sao con mèo này rơi xuống xong lại nằm im?
Đến gần mới phát hiện thì ra mèo đen đã bị thương, phần xương sườn bị rách một mảng lớn có thể nhìn thấy thịt đỏ, không biết có bị thương vào xương không.
Nó vẫn còn là một bé mèo con, chắc chưa quá ba tháng tuổi, bây giờ lại nằm nhũn trên mặt đường kêu cũng không ra tiếng.
Cố Hi Đình đau lòng khôn xiết, cẩn thận đưa nó đến bệnh viện thú cưng mà cậu hay đến, chỉ có một y tá nhỏ trực ban, thấy cậu bèn gọi điện cho bác sĩ.
Khoảng hai mươi phút sau, một thanh niên dáng hơi tròn đeo kính mắt đẩy cửa bước vào.
Cố Hi Đình lập tức đứng dậy: “Ngại quá, mùng một đầu năm còn phiền bác sĩ Triệu đến đây một chuyến.”
“Không sao, vốn dĩ tôi cũng tới bệnh viện mà.” Bác sĩ Triệu mặc áo khoác màu trắng vào, giọng điệu quen thuộc nói, “Tôi còn tưởng Quýt Lớn bị làm sao, thì ra là mèo hoang.”
Cố Hi Đình gật đầu: “Ừm, tình cờ gặp trên đường.”
Bề ngoài bác sĩ Triệu trắng trắng mềm mềm, trái tim cũng vô cùng mềm mại, anh nhìn vết thương mà cảm thán không thôi: “Chẳng biết ai làm ra chuyện này, quá ác độc.”
Sau đó là một loạt các cuộc kiểm tra, có vẻ bị người làm tổn thương nên mèo con rất sợ người, hễ có ai đến gần là lại sợ hãi kêu lên, chỉ có ở bên Cố Hi Đình mới đỡ hơn chút.
Điều này khiến cuộc kiểm tra tốn chút công sức, nhưng kết quả không quá tệ.
Bác sĩ Triệu tháo kính xuống: “Nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng rất may là không tổn thương vào xương, chăm sóc một tháng là ổn.”
Cố Hi Đình thở phào nhẹ nhõm, lại để bác sĩ khám sức khỏe và xét nghiệm máu, tạm thời gửi nó ở đây rồi mới yên tâm ra về.
Mùng một đầu năm, căn biệt thự bên này luôn vắng vẻ, quán cà phê vẫn đang mở cửa nhưng hầu như cũng không có khách, Cố Hi Đình đi qua lối đi trong sân, lúc định mở cửa bằng vân tay, một tia đỏ chợt lóe lên trước mắt, trên nắm tay cửa có vết máu! May mà phạm vi rất nhỏ chưa đến mức làm cậu té xỉu.
Nhưng sao ở đây lại có máu? Trái tim Cố Hi Đình hẫng một nhịp, nỗi sợ hãi lạnh lẽo bò dọc lên từ bắp chân đến cột sống, một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu cậu… Chẳng lẽ Hạ Yến đã gặp chuyện?
Cố Hi Đình vội vàng đẩy cửa vào nhà, lọt vào tầm mắt là một mớ hỗn độn, cả ngôi nhà như bị vòi rồng quét qua, không một món đồ nào còn nằm nguyên chỗ cũ.
Phản ứng đầu tiên của cậu là bị cướp.
Cố Hi Đình gọi điện thoại cho Hạ Yến, nhưng điện thoại của Hạ Yến đang đặt trên ghế salon, im lìm không phát ra âm thanh nào.
“Hạ Yến?” Cậu gọi vài tiếng, “Anh ở đâu?”
Không ai trả lời cậu.
Tìm hết căn nhà mà vẫn không tìm thấy dấu vết của Hạ Yến, ngay khi Cố Hi Đình chuẩn bị báo cảnh sát, đèn ở sảnh lớn đột ngột lóe lên một cái, đây là hậu quả của điện áp không ổn định, thường là do sử dụng các thiết bị điện có công suất lớn.
Thiết bị điện có công suất lớn?
Rốt cuộc Cố Hi Đình cũng phát hiện ra cậu đã bỏ sót một nơi, đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, trước mặt vang lên một tiếng “Xẹt xẹt”.
“Hạ Yến?” Cố Hi Đình thử gọi một tiếng, “Anh đang làm gì thế?”
“Ra ngoài!” Giọng nói lạnh lùng tàn ác của Hạ Yến vang lên.
Cố Hi Đình đâu chịu ra ngoài, không chỉ không ra mà còn tiến về phía trước vài bước, còn chưa nhìn thấy hắn thì chân bất chợt đá phải một chiếc chìa khóa nhỏ.
Tiếp tục đi về phía trước, cậu nhìn thấy cảnh tượng không thể tin nổi.
Hạ Yến bị trói trên một chiếc ghế có hình thù quái lạ, áo mở phanh ra, trên lồng ngực là mớ vết thương chồng chéo hỗn độn, là do điện giật sao?
Hạ Yến luôn kiêu ngạo tự tin, có bao giờ rơi vào trạng thái sa sút tinh thần như vậy?
Cậu muốn cởi giúp hắn, lúc sắp tới gần lại bị quát một tiếng: “Không được qua đây!”
Cố Hi Đình lập tức đứng yên, muốn tới gần nhưng lại không dám bước qua, đành phải đứng cách hơn một mét hỏi: “Ai trói anh ở đây?”
Hạ Yến im lặng hồi lâu mới đáp: “Không có người khác.”
Cố Hi Đình càng lúc càng mê man khó hiểu: “Là sao?”
“Không có người khác,” Hạ Yến thở dài, “Là tự anh trói mình ở đây.”
Cố Hi Đình cau mày: “Anh lại làm thí nghiệm quái lạ gì à?”
“Coi là vậy đi.” Hạ Yến cười cười, sắc mặt hơi tái.
“Thử xem mình có thể trở thành Pikachu hay không à?” Cố Hi Đình trừng mắt với hắn, dùng ánh mắt uy hiếp lại gần Hạ Yến, vừa tháo dây cao su trên tay hắn vừa mắng, “Thí nghiệm thì thôi em khỏi nói làm gì, nhưng lần này anh lại làm thí nghiệm điện giật, anh muốn em làm góa phụ trẻ tuổi à?”
Kết quả càng sốt ruột càng không biết phải tháo thế nào, cả khuôn mặt nghẹn đỏ hồng.
“Em làm thế không được,” Hạ Yến hếch cằm chỉ dẫn, “Trước tiên em ngắt nguồn điện trong phòng, sau đó dùng cái chìa khóa nhỏ trên đất mở giúp anh, lỗ khóa ở bên dưới, vặn một chút là được.”
Cố Hi Đình tìm chìa mở khóa, thấy Hạ Yến đứng không vững, cậu chỉ im lặng đứng bên cạnh không nói gì.
Hạ Yến biết mình chọc người ta giận, cười khổ run rẩy tự bước ra ngoài.
Cố Hi Đình tức giận nhưng vẫn cẩn thận đi theo sau lưng hắn, làm một người vệ sĩ lạnh mặt im lặng.
Phòng khách rối tung hết cả lên.
Hạ Yến vất vả lắm mới dọn được đống rác ngồi lên ghế salon, sau đó gạt sách trên ghế salon xuống sàn nhà, nói với Cố Hi Đình: “Em cũng ngồi đi.”
Cố Hi Đình không muốn để ý đến hắn, lạnh lùng nói: “Ngồi cái gì mà ngồi? Em đang vội nhặt xác cho bạn trai!”
Vừa dứt lời đã thấy con ngươi đen nhánh của Hạ Yến rơi lên mặt cậu, như một dòng suối sâu không thấy đáy.
“Anh nhìn gì… Ưm,” đôi môi nóng ẩm rơi lên môi cậu, Cố Hi Đình thình lình bị chặn lại, “Anh làm gì thế…!”
Cậu liên tục giãy dụa, nhưng Hạ Yến ỷ cơ thể cao lớn kéo cậu lại, động tác mạnh mẽ, đầu lưỡi dịu dàng khác thường lướt qua khoang miệng cậu, chẳng có bao nhiêu dục vọng mà chỉ có ý tứ lấy lòng.
Cố Hi Đình vẫn đang nổi giận, thế mà lại bị Hạ Yến thân mật gợi lên dục vọng, cậu càng tức giận hơn.
Hạ Yến nhanh chóng buông cậu ra, đôi mắt lộ vẻ áy náy: “Xin lỗi, đã làm em lo lắng rồi.”
Cố Hi Đình nắm áo Hạ Yến, cả người đều đang run nhưng không hề rụt rè, nghiến răng nói: “Hạ Yến, tôi nói cho anh biết, ông đây cũng không nhất định phải là anh mới được, nếu lần sau anh còn làm vậy với bản thân, tôi sẽ đá anh tìm người khác!”
“Ừm, anh sai rồi.” Hạ Yến thân mật hôn lên cổ cậu, nói khẽ, “Anh không nên khiến em lo lắng.”
Ôm ôm hôn hôn một lúc lâu, Cố Hi Đình đã được dỗ dành nguôi giận nhưng vẫn trưng bộ mặt thúi hoắc, bởi vì cậu đang chờ một lời giải thích, vì sao Hạ Yến lại làm vậy.
Hạ Yến biết tránh không được đành phải buông cậu ra, mặt nghiêm túc nói: “Suýt chút nữa anh giết một con mèo.”
“Cái gì?” Cố Hi Đình thoáng sửng sốt, không ngờ đến mở bài thế này, sau đó cậu cuống quýt đứng bật dậy bắt đầu gọi tên Quýt