Cố Chi nghe thấy động tĩnh, chạy ra, thấy Hoắc Đình Sâm và Trần Chiêu cùng đứng ở cửa.
“…”
Oan gia ngõ hẹp, Cố Chi mắng thầm.
Hoắc Đình Sâm vẫn không hề trả lời Trần Chiêu, Trần Chiêu nhìn sang Cố Chi, cậu ta bị người đàn ông ở đối diện nhìn cho rợn cả tóc gáy, nhưng vẫn không quên nặn một nụ cười với Cố Chi: “Chị Cố.”
Cố Chi lại hướng ánh mắt về phía Hoắc Đình Sâm. Tất cả vênh váo đắc ý lúc nãy đều mất sạch, giờ thay vào đó là xấu hổ vô cùng.
Hoắc Đình Sâm trừng mắt với Trần Chiêu, sau đó nhìn Cố Chi, ngẫm lại lời Trần Chiêu vừa hỏi anh, có là kẻ ngốc cũng ngửi ra mùi mờ ám giữa hai người.
Huống chi, Hoắc Đình Sâm còn không ngốc.
Một giây sau, cửa phòng trước mặt Trần Chiêu đóng “rầm” một tiếng, may mà cậu ta lùi kịp, cho nên mới không bị dập mũi.
Trần Chiêu nhìn cánh cửa đóng chặt phía trước.
Ở phòng trong, Cố Chi nghe thấy tiếng cửa sập thì giật nảy mình, sau đó, thấy Hoắc Đình Sâm nổi hắc khí đầy người, cô nuốt nước bọt một cái.
Như thể có chuyện bí mật gì bị người ta phát hiện.
Cô cố giữ mình bình tĩnh, làm như không có chuyện gì xảy ra, xông lên nói với Hoắc Đình Sâm: “Sao anh còn chưa đi?”
Hoắc Đình Sâm bỗng bật cười, không ngờ Cố Chi sẽ dành cho anh một “bất ngờ” lớn đến vậy, anh nắm cổ tay Cố Chi: “Cố Chi, em được lắm.”
Cổ tay Cố Chi bị nắm đau, cô giãy giụa: “Anh thả tôi ra.”
Sức nam nữ chênh lệch, bàn tay Hoắc Đình Sâm nắm cổ tay cô vẫn không nhúc nhích.
Cố Chi giãy mãi mà không ra, cô nổi giận, quyết định cúi đầu cắn lên mu bàn tay anh.
Sau khi bị cắn, Hoắc Đình Sâm cũng chỉ hơi nhíu mày, không hề vì bị đau mà buông lỏng tay, anh trầm mặt nhìn Cố Chi: “Cậu ta là ai?”
Cố Chi thấy cắn vô dụng, cô nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ bây giờ mình chẳng có quan hệ gì với Hoắc Đình Sâm nữa cả, cũng không tiêu tiền của anh, thế thì việc gì phải chịu thua, cô bèn ngẩng đầu hầm hừ: “Anh có ý gì hả?”
Cô nhấc cằm lên, đối mặt với Hoắc Đình Sâm, hùng hồn: “Tôi nuôi ai là việc của tôi, mắc mớ gì đến anh, có tốn tiền anh đâu, anh có tiền anh nuôi được bồ nhí, sao tôi có tiền lại không được nuôi tình nhân?”
Sau khi chính miệng nói hai chữ “tình nhân”, Cố Chi lập tức cảm thấy bàn tay Hoắc Đình Sâm siết cổ tay cô càng chặt, khiến cho xương cổ tay cô đau nhức.
“Em…” Hai mắt Hoắc Đình Sâm như muốn nứt ra. Anh ép mình giữ tỉnh táo, tiếp tục chất vấn: “Không tốn tiền của tôi? Vậy em lấy tiền đâu ra? Em đã bao giờ kiếm được tiền chưa?”
“Tôi…” Suýt nữa Cố Chi đã lỡ mồm nói chuyện mình trúng mười triệu đồng bạc ra ngoài, may mà phanh kịp, cổ tay bị đau khiến cô nhe răng trợn mắt, cô lại bắt đầu giãy giụa như cá bị bắt ra khỏi nước: “Đau chết mất đau chết mất, anh thả tôi ra, đừng quản tôi! Tôi với anh chấm dứt rồi, anh còn quản tôi làm gì, Hoắc Đình Sâm anh điên rồi phải không! Anh cút đi! Tôi không tiêu tiền của anh, tôi lấy tiền đâu ra thì liên quan gì đến anh!”
Hoắc Đình Sâm nghe Cố Chi kêu đau đớn bèn buông cổ tay cô ra, sau đó giữ chặt bả vai cô, ép dựa vào vách tường, hơi thở nặng nề vì phẫn nộ: “Cố Chi, rốt cuộc trước kia tôi đã xem nhẹ em thế nào.”
Trước đây, anh có nằm mơ cũng không ngờ tới, ứng cử viên cho vị trí di thiếu phu nhân mình nuôi ba năm ngày nào cũng chỉ giả vờ nịnh nọt vì tiền của anh, thậm chí giờ còn bỏ rơi anh, đi tìm tình nhân khác.
Dường như cô vẫn chưa nhận ra, mỗi một chuyện mình làm đều đã động đến tôn nghiêm của một người đàn ông.
Cố Chi nghe tiếng hít thở của Hoắc Đình Sâm, đột nhiên có chút chột dạ, đoán chừng nếu không đánh lén cho anh đoạn tử tuyệt tôn, có lẽ cô sẽ không đánh lại anh, nhưng vẫn cố cứng cổ: “Tôi, tôi cho anh biết, nếu hôm nay anh dám làm gì tôi, tôi sẽ đi báo cảnh sát để cảnh sát bắt anh, giam anh lại.”
Hoắc Đình Sâm cười lạnh một tiếng: “Em cảm thấy báo cảnh sát có tác dụng với tôi à?”
Cố Chi: “…”
Được rồi, đúng là báo cảnh sát vô dụng với Hoắc Đình Sâm thật.
Vò mẻ không sợ rơi, cô cũng không giãy giụa nữa, chỉ là vẫn thấy Hoắc Đình Sâm không nói đạo lí: “Rốt cuộc anh có ý gì? Chẳng phải tôi với anh đã chấm dứt rồi sao? Đây không tính là cắm sừng anh được, anh gấp cái gì, tôi xin thề, lúc ở bên cạnh anh, tôi tuyệt đối không làm gì có lỗi, được chưa.”
Cô đưa tay lên làm động tác thề.
Hoắc Đình Sâm nhìn vẻ nghiêm túc của Cố Chi, hít một hơi.
Anh rất muốn uốn thẳng cái cây xiêu vẹo này, nhưng nghĩ đến độ cong hiện tại, anh sợ mình còn chưa làm được, bản thân đã tức chết trước, hoặc là cái cây sẽ gãy vì dùng lực quá mạnh.
Hoắc Đình Sâm vẫn không khỏi nhớ về ba năm trước, hỏi cái cây xiêu vẹo trước mặt: “Tất cả là lừa dối, không hề có chân tình, đúng không?”
Cố Chi cảm thấy Hoắc Đình Sâm có vẻ phản ứng thái quá, cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ anh đối với tôi… là thật?” Anh không chỉ thèm muốn thân thể cô, mà còn cả cô nữa à?
Hoắc Đình Sâm không trả lời vấn đề của cô, lập tức quay đầu đi chỗ khác, nhưng vừa thấy cánh cửa, anh lại nhớ tới thằng nhóc bị nhốt ngoài kia, lông mày nhảy lên, anh cố nén kích động, nghiến răng hỏi: “Có hay không?”
Cố Chi không hiểu: “Cái gì cơ?”
Hoắc Đình Sâm nhìn hai mắt cô: “Em nói xem?”
Cố Chi lập tức hiểu ra.
Cô định nói không có, nhưng lời vừa đến khoé miệng lại bị cô nuốt xuống.
Cô có nhân tình hay không thì liên quan gì anh, cả hai cắt đứt rồi, anh lấy tư cách gì để quản, nhìn bộ dạng của anh, chẳng lẽ mai sau kết hôn rồi, anh cũng quan tâm để di thiếu phu nhân thượng vị thất bại này, không cho cô tìm mùa xuân thứ hai sao? Vì anh ngủ với cô rồi nên không cho người đàn ông khác đụng đến? Cả đời này phải thủ thân như ngọc?
Cố Chi lập tức bị suy nghĩ này chọc giận.
Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp, Hoắc Đình Sâm đúng là chó chết.
Cô nổi giận, ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Sâm chằm chằm, cố tình khiêu chiến: “Đương nhiên là có, không chỉ có, cậu ấy còn giỏi hơn anh nhiều!”
Cố Chi rống câu này xong, gian phòng yên lặng gần nửa phút.
Sau đó, cô bỗng hiểu ra một câu thơ Cố Dương từng dạy mà cô vẫn chưa lý giải được.
Cô đã hiểu thế nào là “Gió thổi báo giông bão sắp đến”, chừng một giây sau, bản thân sẽ lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này.
Cố Chi cảm nhận được hơi thở nguy hiểm phát ra từ người đàn ông này, cô bắt đầu có chút hối hận về những lời