Hoắc thị.
Khí áp trong văn phòng hạ xuống rất thấp, Hoắc Đình Sâm nhìn ảnh chụp phú bà trên báo, biểu cảm lạnh lùng.
Tuy chỉ để lộ một phần cằm, nhưng cô gái trên bức ảnh kia dù có hóa thành tro thì anh cũng nhận ra.
“Phú bà bí ẩn”?
Hoắc Đình Sâm nhìn bốn chữ đặt trong ngoặc kép trên tiêu đề của tờ báo, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Vừa ra tay đã tiêu một triệu, quả là hào phóng.
Hoá ra ở cạnh anh ba năm, cô không chỉ mua được một cửa hàng trang sức, đến cả biệt thự cũng mua nổi cơ đấy?
Hoắc Đình Sâm vẫn cười lạnh cho đến khi nhớ ra chuyện lần trước, Trần Gia Minh đưa về cho anh một đồng bạc.
Nụ cười chợt tắt.
“…”
Hoắc Đình Sâm lập tức vò tờ báo trong tay thành một cục, dùng sức ném vào thùng rác.
Anh ép mình nghĩ đến Triệu Hàm Thiến – tiểu thư xuất thân danh môn, được giáo dục đàng hoàng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tao nhã chuẩn mực.
Hiện hai nhà đã bắt đầu giục bọn họ đính hôn.
Hoắc Đình Sâm dụi dụi mắt, ép mình không cần quản cái cây xiêu vẹo kia nữa.
Không quản nguyên nhân cô diễu võ dương oai nữa.
——
Âu Nhã Lệ Quang.
Cố Chi để áo quần và trang sức của mình vào căn phòng chuyên dụng, sau đó chọn căn phòng hứng nắng tốt nhất để làm thư phòng cho Cố Dương.
Bên trong căn biệt thự thuê tổng cộng ba người hầu, người đứng đầu họ Lý, Cố Chi cảm thấy không tệ, tay chân nhanh nhẹn, nhìn người cũng giản dị nữa.
Dọn nhà và sửa sang này kia tốn khoảng hai ba ngày, Cố Chi xem lịch, phát hiện Cố Dương lại sắp được nghỉ học.
Trường trung học St. John nghỉ theo lịch Tây, gì gì mà Lễ Tạ ơn, Giáng sinh,… lần này nghỉ gì cô không biết, chỉ biết là Cố Dương sắp về nhà rồi.
Cố Chi đi đi lại lại mấy vòng trong nhà, hận không thể đón Cố Dương về ngay, rốt cuộc cô cũng sắp được đón Cố Dương về nhà lớn rồi. Cô dặn dò chị Lý làm vài món thật ngon, sau đó bảo Tạ Dư lái xe đến trường đón Cố Dương.
Ô tô vẫn đậu đầy cửa trường trung học St. John như thường, Cố Chi ngồi trong xe, cực kỳ đắc ý, trước đây cô và Cố Dương toàn đạp xe đạp, bây giờ Cố Dương cũng có xe con tới đón, cậu không giống những bạn học kia rồi.
Chỉ chốc lát sau, đám học sinh ùa ra khỏi cổng, đây là lần đầu tiên Cố Chi đi xe ô tô tới đón Cố Dương, Cố Dương còn chưa biết ô tô nhà mình trông thế nào, cũng không biết biển số là bao nhiêu, Cố Chi bèn bảo Tạ Dư đợi trong xe, cô ra ngoài tìm Cố Dương.
Tạ Dư gật đầu đồng ý, Cố Chi xuống xe, đứng chờ Cố Dương ở chỗ ngày xưa cô hay chờ.
Cố Dương vẫn thường ra khá trễ, Cố Chi cũng không vội, chỉ là đợi lâu rồi mà không thấy Cố Dương ra.
Hôm nay có vẻ trễ hơn nhiều.
Cố Chi nhíu mày, không ngừng nhìn quanh, cuối cùng không thấy bóng dáng giống Cố Dương bước ra khỏi trường học.
Cố Chi phấn khởi vẫy tay với Cố Dương.
Cố Dương nhìn thấy Cố Chi, dường như ngạc nhiên lắm khi thấy cô đến đón, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó vội vàng chạy tới: “Chị.”
Cố Chi giữ chặt tay Cố Dương: “Đi, chúng ta ngồi xe về, xe của chúng ta.”
Cố Dương biết Cố Chi chắc chắn đã dùng tiền trúng xổ số để mua xe, tuy không thể tiêu xài quá xa hoa, nhưng mua xe thì vẫn chấp nhận được.
Cậu là con trai, cho nên thấy hứng thú với xe cộ hơn Cố Chi nhiều: “Chị mua xe gì thế?”
Cố Chi cười: “Chẳng phải em xem rồi sẽ biết sao.”
Hai người vừa chuẩn bị đi thì Cố Chi chợt nghe thấy tiếng huýt sáo từ đằng sau. Cô muốn quay đầu nhìn, nhưng Cố Dương lại hơi đơ ra, cũng không có ý định quay đầu, tiếp tục bước về trước.
Hai người còn chưa đi được mấy bước, tiếng huýt sáo sau lưng lại vang lên, sau đó, Cố Chi nghe thấy có người gọi: “Ha ha, Cố Dương.”
Nghe có người gọi tên em, Cố Chi lập tức quay đầu, Cố Dương cũng đành dừng lại, quay theo.
Cố Chi thấy ba nam sinh bước tới, trên người mặc đồng phục trường St. John xộc xệch, xem ra chẳng phải hạng học sinh tốt lành gì, bọn họ rõ ràng là đám vừa gọi tên Cố Dương.
Tên dẫn đầu thoạt nhìn chỉ mười lăm mười sáu, vóc dáng không cao lắm, song cũng có vẻ khỏel mạnh, nhìn thấy Cố Chi bên cạnh Cố Dương bèn hỏi: “Đây có phải chị mày không?”
Cố Dương không trả lời, chỉ là vừa thấy người kia, quả đấm bên người nắm chặt, lông mày hơi nhíu lại.
Cố Chi phát hiện Cố Dương khác thường ngày, cô cũng nhíu mày.
Nam sinh đi đầu khoác túi xách trên vai bằng một ngón tay, xông tới trước mặt Cố Dương, cười hì hì: “Thảo nào hôm nay về sớm thế, có phải chị mày cũng giống mày không, được người mẹ là kỹ nữ nuôi dưỡng?”
Cậu ta vừa nói xong câu này, Cố Dương thậm chí còn chưa phản ứng, Cố Chi bên cạnh vừa nghe thấy bốn chữ “mẹ là kỹ nữ” thì lập tức biến thành thùng thuốc nổ, không nén giận nổi mà bước tới: “Mày nói cái gì hả!”
Dường như nam sinh kia không ngờ Cố Chi sẽ phản ứng mạnh như vậy, có điều cậu ta chẳng sợ cô gái thoạt nhìn yếu đuối trước mặt, tiếp tục khiêu khích Cố Dương: “Lớp chúng ta trước kia chỉ có mày không có ô tô, giờ còn thêm mày là con kỹ nữ nữa ha ha ha ha.”
Cố Chi nghe thấy mấy lời bẩn thỉu dành cho Cố Dương mà giận đến phát run, cô giơ túi xách trong tay lên, liều mạng đập nam sinh phía trước: “Con mẹ mày muốn chết rồi phải không!”
Nam sinh đứng đối diện Cố Dương không kịp chuẩn bị, bị Cố Chi đập túi xách vào đầu, cậu ta vội lấy tay che chỗ bị đập, quắc mắt lên trừng, sau đó trở tay vung quả đấm về phía Cố Chi, Cố Dương nhanh nhẹn xông tới, bảo vệ Cố Chi ở đằng sau, hai người lao vào đánh nhau.
Hai nam sinh ở bên kia thấy vậy cũng gia nhập trận đấu, ba đánh một.
Cố Chi thấy Cố Dương chịu thiệt, cô cũng muốn lao vào, từ nhỏ cô đã đánh nhau không ít, đến cả thức ăn còn giành được từ chó hoang, cô không tin mình không đánh lại mấy tên nhóc choai choai này.
Chỉ là Cố Chi còn chưa kịp tham chiến, Tạ Dư đã chạy tới.
Tạ Dư ở trong xe đợi mãi, cổng trường đóng rồi mà bà chủ còn chưa đón em về, thế là anh ta vội xuống xe đi