Tin tức “Minh Nguyệt Tán Ca” muốn tuyển diễn viên chính truyền ra ngoài, không ít diễn viên ở Thượng Hải, thậm chí không phải là diễn viên cũng bắt đầu rục rịch. Chỉ là sau khi tiêu chuẩn hà khắc được tung ra, nhiều người chỉ có thể lắc đầu than thở, chùn bước.
Hai mươi bảy tuổi trở xuống có không ít người, cao từ mét tám trở lên cũng có, da trắng, mũi cao, mặt đẹp còn phải biết diễn, cũng có không ít người phù hợp, nhưng kết hợp các điều kiện lại, người phù hợp không còn nhiều lắm.
Giám đốc Tân lấy danh sách những người phù hợp với tiêu chuẩn nộp cho Cố Chi, người phù hợp chỉ có vài người, hơn nữa tất cả đều là những gương mặt mới, trong đó có sinh viên mới vừa tốt nghiệp học viện điện ảnh, có thành viên câu lạc bộ kịch trường đại học, thậm chí còn có thiếu gia nhà giàu điều kiện gia đình không tồi lại mang mộng làm diễn viên.
Cố Chi kéo Cổ Dụ Phàm tới công ty điện ảnh Hoa Anh cùng cô tham gia buổi thử vai, Cổ Dụ Phàm nhìn nhóm thanh niên cao ráo đẹp trai trong phòng thử vai, vừa đỡ trán vừa nhìn Cố Chi bên cạnh.
Cố Chi thoạt nhìn thì bình tĩnh, nghiêm túc, thậm chí còn đánh số thứ tự các ứng viên, rõ ràng không biết được mấy chữ, lại ngồi vẽ vẽ viết viết linh tinh trên giấy.
Cổ Dụ Phàm: “…”
Vòng phỏng vấn thứ nhất kết thúc, đến khi nhóm thanh niên đều đi xuống sân khấu nghỉ ngơi, Cố Chi ném bút trong tay đi, ngả người xuống lưng ghế, cảm thán nói: “Khó chọn quá.”
Cô đã hiểu tại sao thời cổ đại hoàng đế lại có tam cung lục viện rồi, nhiều người trẻ tuổi như vậy, trong mắt cô ai ai cũng tốt, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, muốn chọn ra người thích nhất quả thực rất khó.
Cổ Dụ Phàm che miệng ho khan một tiếng, rốt cuộc không nhịn được nói: “Cô phải chọn nam chính, mà cô biết cách chọn nam chính chưa, giống như chọn ca sĩ phải chú trọng giọng hát vậy, cô nên chú trọng vào diễn xuất của họ.”
Cố Chi phồng má, nói: “Nhưng tôi không biết thế nào gọi là diễn xuất.” Cho nên cô chỉ có thể nhìn vào tướng mạo.
Trước đây cô cảm thấy tên khốn Hoắc Đình Sâm kia chỉ là nhìn thuận mắt thôi, chỉ là bây giờ sau khi nhìn qua nhiều người, mới phát hiện ra vóc dáng của tên khốn kia… có vẻ đẹp hơn so với tưởng tượng của cô?
Cổ Dụ Phàm nghe thấy lời này của Cố Chi, cảm thấy con đường phía trước của bộ phim hạng nhất này có chút mờ mịt.
Cổ Dụ Phàm: “Vậy cô vẫn phải chọn một người cho dù không muốn bỏ ai, trong phim chỉ có một nam chính mà thôi.”
“Được thôi.” Cố Chi xếp các tấm ảnh của ứng viên trên tay, vẻ mặt nghiêm túc.
Cổ Dụ Phàm cho rằng Cố Chi muốn suy nghĩ cẩn thận để chọn, thấy cô nhắm mắt lại, sau đó…
Bắt đầu thì thầm đếm số.
Cổ Dụ Phàm kinh ngạc thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
“… Đếm đến ai thì chọn người đó!” Cố Chi nói xong chữ cuối cùng, ngón tay vừa vặn dừng lại trên một tấm ảnh.
Cố Chi mở to mắt, nhìn thấy tấm ảnh được mình chọn trúng, gật gật đầu.
Người được chọn tên là Dương Trạch, ngoại hình đẹp trai, phù hợp với vai sinh viên tiến bộ, chỉ là cậu không phải sinh viên tốt nghiệp từ học viện điện ảnh gì hết, cũng không phải thành viên câu lạc bộ kịch trường đại học, mà là một thiếu gia nhà giàu, chỉ là không muốn làm ông chủ, muốn làm một diễn viên. Trước kia cậu đã từng tham gia vài vở kịch khi còn đi học cho nên cũng coi như có kinh nghiệm diễn.
“Chính là cậu ấy.” Cố Chi chỉ vào bức ảnh nói.
Cổ Dụ Phàm thò đầu tới nhìn thoáng qua, gật gật đầu, “Cũng được.”
Cố Chi đã chọn nam chính xong, bảo giám đốc Tân thông báo cho những ứng viên đã đến tham gia thử vai hôm nay.
Không có gì ngạc nhiên, ngoại trừ Dương Trạch được chọn, tình cảnh bên ngoài rất bi thảm, có người ủ rũ rời đi, còn có người dường như không cam lòng, thật lâu không chịu rời đi.
Cuối cùng đã chọn được người, Cố Chi đi vào nhà vệ sinh, khi đi ra ngoài thì nhìn thấy một người trẻ tuổi đang đứng trước cửa nhà vệ sinh, cúi đầu, chính là một trong những ứng viên tới thử vai nam chính vừa rồi.
Cố Chi lập tức khiếp sợ, lùi về sau một bước, quay đầu nhìn biển trên cửa, còn tưởng rằng mình đi nhầm nhà vệ sinh.
“Bà chủ Cố.” Người trẻ tuổi thấp giọng nói.
Cố Chi: “Sao, sao thế?”
Người trẻ tuổi ngẩng đầu, khuôn mặt rất là đẹp trai, chỉ là vẻ mặt cực kỳ bi thương: “Xin hỏi bà chủ Cố, có thể nói cho tôi biết, tôi có chỗ nào không tốt sao?
Cố Chi: “Hả?”
Người trẻ tuổi: “Rốt cuộc là tôi thua ở điểm nào mà không được chọn làm nam chính.”
“À…” Cố Chi không biết trả lời thế nào, cũng không thể nói là tôi chọn bừa, cậu không kém ở đâu hết, chỉ là thua ở điểm thiếu may mắn thôi.
Người trẻ tuổi không đợi cô trả lời, tiến lên một bước: “Bà chủ Cố, tôi đã tốt nghiệp học viện điện ảnh, bây giờ nghề diễn viên không khởi sắc, chúng tôi tìm việc thật sự không dễ dàng, tôi thật sự mong muốn cơ hội này.”
Cậu nói, nhắm mắt, nắm chặt tay thành quyền, dường như hạ quyết tâm và dũng khí rất lớn: “Xin bà chủ Cố suy xét một chút, nếu chị chọn tôi, chị muốn làm gì tôi… cũng được.”
Cố Chi nghe xong ngẩn người.
Làm gì cũng được.
Là, là ý mà cô đang nghĩ sao?
Sau đó người trẻ tuổi đối diện môi mỏng khẽ run, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía cô.
Cố Chi thật sự chịu không nổi ánh mắt này, bảo cô trực tiếp từ chối, cô thật sự không đành lòng: “Cậu chờ tôi suy xét một chút!”
Cố Chi nói xong liền chạy, kết quả trên hành lang về văn phòng, lại bị một người trẻ tuổi bị loại khác chặn đường.
Lần này cậu trực tiếp nắm lấy góc áo cô, cắn môi dưới, trong ánh mắt hồn nhiên mang theo ấm ức, run rẩy nói: “Bà chủ Cố, tôi, đêm nay tôi đến phòng của chị, chị có thể, có thể…”
Cố Chi nghe được cảm thấy da đầu tê dại, lại để lại một câu, “Cậu chờ tôi suy xét một chút” rồi chạy về phía văn phòng.
Trước khi về văn phòng, cô còn nhận được hai tờ giấy nhắn nhỏ.
Cố Chi chà xát cánh tay bị nổi da gà, sau đó vẻ mặt trở nên cổ quái và phức tạp.
Cố Chi: “Viết cái gì?”
Cổ Dụ Phàm: “Nói đơn giản là hỏi công ty cô có loại quy tắc kia không.”
Cố Chi: “Loại quy tắc nào?”
Cổ Dụ Phàm nhìn cô với ánh mắt “Cô hiểu mà”, “Bọn họ trẻ tuổi, đẹp trai, mà cô thì lại có tiền, chính là loại quy tắc đó đó.”
Sau đó Cố Chi liền hiểu.
“A.” Cô đau đầu kéo tóc, “Bây giờ nền sản xuất điện ảnh đang trì trệ sao? Nhiều người không