Cố Chi vừa khóc vừa mắng, dùng tất cả lời mắng chửi mà cô từng nghe từ nhỏ đến lớn lên người Hoắc Đình Sâm.
Cô không biết được mấy chữ, nói về học vấn thì chắc chắn không bằng Hoắc Đình Sâm và vị hôn thê du học gì đó của anh, nhưng nói về mắng chửi người thì Cố Chi có lòng tin, tám đôi cẩu nam nữ cộng lại đều mắng không lại cô.
Cố Chi mắng mệt rồi thì bắt đầu ngáp, cô mang theo nước mắt và tiếng nấc leo lên giường, không rửa mặt, không cởi quần áo, trực tiếp kéo chăn mền tới, trùm lên đầu liền ngủ.
Lúc cô nằm ngủ thì trời đang là buổi chiều hoàng hôn, chờ đến khi tỉnh lại thì bên ngoài đã tối đen hoàn toàn rồi, kim của đồng hồ treo trên tường vừa vặn chỉ mười giờ tối.
Một giấc này Cố Chi ngủ cũng không yên tâm, ở trong mơ cô cũng đang tính toán xem sau này mình nên làm gì, giấc mộng vợ bé vỡ tan rồi, cô nhất định phải giảm tổn thất của mình xuống nhỏ nhất.
Trước kia cô chính là quá tin tưởng đồ chó chết Hoắc Đình Sâm kia, cô cho rằng nhìn trên giường anh rất hài lòng với mình thì liền tưởng là vị trí vợ bé của mình đã vững vàng rồi.
Cố Chi từ trên giường bỗng nhiên đứng dậy.
Cô đi chân trần chạy đến trước hộp đồ trang điểm, kéo mở tất cả các ngăn kéo.
Bên trong có đồ trang sức lần trước cô ra đường mua, còn có đồ bình thường cô hay mang.
Cố Chi tìm găng tay, ném toàn bộ đồ trang sức to to nhỏ nhỏ này vào trong túi, không để lại một chiếc nào ở trong hộp trang điểm, sau đó cô lại gói hết sườn xám găng tay đắt tiền cô mặc lúc gặp Hoắc Đình Sâm, cuối cùng cô khoác cái áo, mang theo những đồ kia vội vàng ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài, khóe mắt cô lại nhìn thấy bình hoa chỗ huyền quan.
Bình hoa này là Hoắc Đình Sâm tặng cô, hình như cũng rất đáng tiền.
Hai tay cô đã không cầm được nữa, Cố Chi kẹp bình hoa dưới cánh tay rồi đóng cửa lại.
An ninh trật tự vào buổi tối ở khu Tĩnh An không tệ, Cố Chi gọi chiếc xe kéo, đi đến một hiệu cầm đồ gần nơi này nhất.
Hiệu cầm đồ vẫn chưa đóng cửa.
Cố Chi nhìn hiệu cầm đồ đèn đuốc sáng rựa mà thở phào nhẹ nhõm, cô vừa kẹp vừa xách, mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào.
Cô là khách quen ở nơi này, ông chủ trông thấy Cố Chi thì nhanh chóng qua đón: “Ồ, Cố tiểu thư, muộn như vậy tới cầm đồ sao.”
“Đúng.” Cố Chi đưa cho ông chủ tất cả đồ trong tay, cô thoải mái được không ít, thẳng người lên, thở phào một cái: “Nhanh tính đi.”
Ông chủ không nghĩ tới hôm nay đơn hàng này lớn như thế, ông ta vừa mời người làm đến làm việc, vừa ôm đồ gật đầu liên tục không ngừng: “Được, được.”
Ông chủ của hiệu cầm đồ và cô có giao tình cũ, mấy năm nay Cố Chi lại luôn chú ý đến việc làm ăn của ông ta, cho nên ông ta ra giá cả rất đúng mức.
Tính toán xong đồ Cố Chi mang tới, đó là một con số lớn nhất trong mấy tháng này của hiệu cầm đồ.
Ông chủ hỏi Cố Chi tạm thời thế chấp hay là trực tiếp đổi thành tiền mặt, Cố Chi đổi tất cả đồ này thành tiền mặt.
Trong cửa hàng tạm thời không có nhiều tiền mặt như vậy, ông chủ mở cho cô một tấm chi phiếu ngân hàng.
Có thể vớt chút nào hay chút ấy, số tiền chắc chắn là đủ cho tương lai Cố Dương học đại học và đi du học, chờ Cố Dương du học trở về tìm được việc làm, cuộc sống nhất định sẽ tốt hơn.
Trên đường còn có lác đác mấy người đi đường và cảnh sát tuần tra, có người kéo xe dừng lại hỏi cô có đi xe không, Cố Chi lắc đầu, thấy vẻ mặt người kéo xe hơi mất mát, chòm râu hoa râm, thân thể còng xuống, đã trễ thế này rồi mà còn ở bên ngoài kéo xe, không biết trong nhà còn có bao nhiêu miệng ăn trông cậy vào thu nhập kéo xe ít ỏi của ông, cô liền từ trong túi xách tìm một đồng đại dương* cho ông.
*Đại dương dùng để chỉ những đồng bạc cũ. Đồng đại dương có hình tròn và giá trị của nó tương đương với bảy chỉ hai xu bạc trắng.
Ông kéo xe cả một ngày, nhiều lắm cũng chỉ kiếm được một hai đồng đại dương.
Người kéo xe ngàn ơn vạn tạ mà kéo xe rời đi.
Cố Chi tiếp tục đi trên đường. Gió đêm có chút lạnh, cô không nhịn được mà xoa lên cánh tay đã nổi một lớp da gà.
Sự lạnh lẽo khiến cho đầu óc người ta tỉnh táo, mặc dù Cố Chi không quá cam tâm nhưng hiện tại cô cũng đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý cho mình rồi.
Nếu như thật sự không vớt được vị trí vợ bé này thì mấy năm nay cô cũng vơ vét được không ít từ Hoắc Đình Sâm, coi như là chi phí tổn thất thanh xuân của mình, không tính là bị anh ngủ không công.
Vị trí vợ bé rách này không làm thì không làm, bà đây còn trẻ trung xinh đẹp, lần sau câu con rùa tốt hơn.
Cố Chi nghĩ đến đây thì cười đắc ý. Dù cho cô biết rằng, cả cái Thượng Hải này người tốt hơn Hoắc Đình Sâm sợ rằng hiếm như lá mùa thu.
Có điều giờ phút này thật sự không còn quan trọng trọng như đã nghĩ, Cố Chi lại bắt đầu hát ngâm nga, cô thích hát, ca khúc gần đây cô mới học được trên đĩa nhạc, cô cảm thấy mình hát tốt hơn cô gái trong đĩa nhạc.
Đi ngang qua một cửa hàng, các cửa hàng khác đa số đã chuẩn bị đóng cửa rồi, chỉ có cửa hàng này vẫn náo nhiệt như cũ, phía trước cửa hàng nho nhỏ đầy ắp người.
Cố Chi ngẩng đầu nhìn biển hiệu một chút, ở đầu vẫn là hai chữ “Hối Phong”.
Đây cũng là nơi bán xổ số Hối Phong nhỉ.
Lần trước nơi cô đi ngang qua ở đường Nam Kinh chính là tổng bộ của xổ số Hối Phong, con số trúng thưởng mỗi ngày đều công bố ở nơi đó, mà cửa hàng bán ra của xổ số Hối Phong thì mở khắp phố lớn ngõ nhỏ của Thượng Hải.
Tuy rằng Cố Dương vẫn luôn nói đây là đồ chơi lừa tiền, nhưng bây giờ cô gặp được rồi, không biết có phải là bị sự náo nhiệt bên trong hấp dẫn hay không, Cố Chi vẫn không nhịn được sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, cô như có quỷ thần xui khiến đi vào cửa hàng.
Đi vào rồi cô liền nghe thấy lời ba hoa khoác lác của người đàn ông bên trong:
“Xét thấy gần đây luôn có người nói xổ số Hối Phong này của chúng tôi là trò chơi lừa tiền, chính phủ lại nâng cao số tiền trúng thưởng, chính là muốn cho những người nói lừa tiền kia nhìn kỹ, mấy người có biết là một lần đặt cược khi nâng số tiền thưởng lên thì có thể trúng được bao nhiêu không?”
“Bao nhiêu?”
“Mười vạn! Mười vạn đại dương đó!”
Người nói chuyện dùng dùng ngón trỏ của hai bàn tay giao lại với nhau dựng lên chữ mười (十), một đám người ở đối diện tập trung tinh thần nghe, sau khi nghe thấy mười vạn đại dương thì dồn dập hít sâu một hơi.
Mười vạn! Mười vạn đó!
Đủ cho một gia đình bình thường cả một đời không lo ăn mặc.
Sự hấp dẫn thật sự là quá lớn, sau khi nghe xong, tất cả mọi người đều nhao nhao mua xổ số, ghé vào trên bàn trong cửa hàng cân nhắc từng câu từng chữ đối với con số lựa chọn.
Chủ cửa hàng bận rộn đến quên cả trời đất, ở một bên bận bịu nhưng vẫn không quên ngẩng đầu nói với Cố Chi: “Tiểu thư, mua một số đi, một xu một lần, không đắt.”
Trong cửa hàng bình thường cũng không thiếu khách nữ, nhưng người xinh đẹp giống như thế này thì vẫn là lần đầu thấy.
Cố Chi cắn môi dưới. Tuy nói Cố Dương đã nói với cô rằng đây là trò lừa đảo, nhưng cô thừa nhận, cô cũng giống như những người trong cửa hàng này, lúc nghe được con số mười vạn đại dương kia thì động lòng.
Hơn nữa một xu thì không đắt, vừa rồi cô còn tiện tay cho người kéo xe kia một đồng đại dương.
Cùng lắm thì không nói cho Cố Dương biết là được, Cố Chi nghĩ tới đây thì cũng tới gần: “Mua như thế nào?”
Ông chủ bận tính sổ sách, đập cho cô một tờ vé số: “Chọn con số cô muốn mua là được.”
Cố Chi gật đầu, cô không cân nhắc từng con số giống như những người kia, dù sao cũng chỉ mua chơi, cô trực tiếp chọn sinh nhật của cô và Cố Dương.
“Chọn xong rồi.” Cố Chi đưa con số mình đã chọn xong cho ông chủ, chuẩn bị trả tiền, kết quả vừa mở túi ra, cô mới phát hiện trong túi mình chỉ còn lại tờ tiền giấy mười đồng.
Một đồng đại dương vừa rồi đã cho người kéo xe kia.
Cố Chi đưa tờ tiền giấy mười đồng đến trước mặt chủ cửa hàng: “Làm phiền ông thối lại vậy.”
Chủ cửa hàng ngẩng đầu nhìn cô.
Bên cạnh có người mua xổ số thấy cô hình như không hiểu quy tắc thì xen vào nói: “Tiểu thư, chúng ta mua xổ số đều chú ý điềm xấu này, tiền mua xổ số không thể tách lẻ trả tiền thừa.”
Cố Chi: “Có ý gì?”
Người còn lại nói: “Chính là cô cầm bao nhiêu tiền thì mua bấy nhiêu lần, một xu thì mua một lần, một đồng thì mua mười lần, cô cầm mười đồng thì cũng chỉ có thể mua một trăm lần.”
Cố Chi nhìn nhìn, quả nhiên, người xung quanh đều dùng tiền xu để mua, mua một hai lần, ít có mấy ai cầm một đồng, chỉ có một mình cô là cầm mười đồng.
Cố Chi không nghĩ tới mua xổ số còn có quy tắc như thế này, thậm chí cô còn có chút hối hận vì vừa rồi đã cho người kéo xe một đồng đại dương, cô nhíu mày: “Nhưng mà tôi không có mang tiền khác, ông chủ, tôi chỉ mua một lần, có thể trả tiền thừa không?”
Chủ cửa hàng vô cùng có kiên nhẫn với tiểu thư xinh đẹp, ông ta cười lắc đầu: “Tiểu thư, loại xổ số này không chỉ có người mua chú ý đến vận may mà người bán cũng chú ý đến, cửa hàng nhỏ không trả tiền thừa.”
Cố Chi nhìn qua tờ mười đồng trên tay. Cô cảm thấy cầm một xu ném xuống biển thì còn được, cầm mười đồng ném xuống biển thì có chút không đáng.
Cô siết chặt tiền, đang muốn nói thôi không mua nữa, kết quả không biết làm sao mà cô lại nghĩ tới Hoắc Đình Sâm. Cô nghĩ tới gương mặt kia của Hoắc Đình Sâm, bụng liền đầy lửa giận.
Nói không chừng xổ số còn đáng tin cậy hơn loại đàn ông chó chết này.
Cố Chi thở ra một hơi, hùng dũng đập tờ tiền giấy mười đồng tới trước mặt ông chủ: “Mua! Một trăm lần!”
…
Cố Chi mang theo tờ vé số đặt cược một trăm lần của mình, con số là sinh nhật của cô và Cố Dương quay về dinh thự Nam Tĩnh.
Sau khi trở về cô mới nhận ra có chút buồn cười.
Mình vậy mà lại nhất thời nóng não mua một trăm lần một tờ vé số, còn ngây ngốc mua tất cả cùng một số, mà không biết mua vài nhóm số, gia tăng tỉ lệ trúng thưởng.
Thôi thôi. Cố Chi ngáp một cái, cô chỉ nghĩ, dù sao cũng không thể để Cố Dương biết chuyện mình mua tờ vé số một trăm lần.
Một đêm mộng