Một tay Cổ Dụ Phàm che mắt Dương Trạch, một tay che miệng, hai tay Dương Trạch vùng vẫy loạn xạ để phản kháng.
Cổ Dụ Phàm lại không nhịn được mà nhìn thoáng qua bên trong.
Chậc chậc chậc.
So với tình cảnh bên trong thì chuyện vừa rồi của Cố Chi và Dương Trạch quả thật là trình độ mầm non.
Thế là Cổ Dụ Phàm che mắt Dương Trạch càng chặt hơn. Hai người đang ở ngoài cửa dây dưa thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang trong trẻo.
“Chát!”
Sau đó toàn bộ thế giới dường như cũng yên tĩnh trở lại.
Dương Trạch chậm rãi dừng giãy giụa, Cổ Dụ Phàm cũng buông tay mình ra, bọn họ không hẹn mà nên, nhớ lại tiếng vang vừa rồi.
Dương Trạch dường như kịp phản ứng lại, đang muốn xông vào trong văn phòng thì cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.
Lúc Cố Chi nhìn thấy hai người ngoài cửa thì giật mình kêu lên: “Hai, hai người…”
Dương Trạch bối rối đánh giá Cố Chi từ trên xuống dưới, phát hiện ra cô ngoại trừ tóc hơi loạn, miệng hơi đỏ thì hình như cũng không có gì đáng ngại.
Vậy thì tiếng vang vừa rồi là chuyện gì vậy?
Dương Trạch hỏi: “Bà chủ, cô không sao chứ.”
Cố Chi nghe xong thì xẹp miệng: “Không sao.”
Cô lại nhìn Cổ Dụ Phàm một cái rồi nói với hai người: “Đi thôi.”
“A, được.” Dương Trạch ngoan ngoãn gật đầu đáp lời rồi đi theo phía sau Cố Chi.
Cổ Dụ Phàm cũng đi theo hai người, biểu hiện trên mặt ông ta hết sức phức tạp, sau đó không nhịn được mà quay đầu, nhìn thấy Hoắc Đình Sâm đi ra từ trong văn phòng.
Sau đó ông ta cùng Hoắc Đình Sâm bốn mắt nhìn nhau.
Có điều quan trọng không phải là bốn mắt nhìn nhau mà là dấu bàn tay đột ngột lại hơi có vẻ đáng yêu trên mặt người đàn ông.
Cổ Dụ Phạm bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn lảo đảo một cái rồi nhanh chóng quay đầu đi theo Cố Chi.
----
Ban đêm, tiệm cơm Cẩm Giang là một trong những tiệm cơm tốt nhất ở Thượng Hải, bởi vì Xuyên Du cho nên kinh doanh món cay Tứ Xuyên là chủ yếu.
Cổ Dụ Phàm gắp một miếng gà cay bỏ vào miệng, lập tức bị cay đến mức lè lưỡi tìm nước trên bàn.
Cố Chi cởi đồ hóa trang, khôi phục lại cách ăn mặc phú bà có tiền có sắc có dáng người của mình, nhìn thấy dáng vẻ này của Cổ Dụ Phàm, thế là cô từ bỏ món gà cay kia mà gắp một miếng đậu hũ ma bà*.
*Đậu hũ Tứ Xuyên có tên gốc là Mapo tòfu hoặc Đậu hũ ma bà, là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên. Món ăn có vị cay nóng đặc trưng rất kích thích vị giác, ai ăn qua một lần đều thấy nhớ hoài.
Hương vị không tồi.
Cổ Dụ Phàm uống cạn sạch một cốc nước lớn trước mặt, dường như vị cay cuối cùng cũng tan đi một chút, sau đó ông ta nhìn Cố Chi với vẻ mặt bình tĩnh ở đối diện.
Ông ta thở dài, hỏi: “Cô và Hoắc Đình Sâm rốt cuộc là có quan hệ thế nào.”
Động tác nhai nuốt của Cố Chi hơi dừng lại, đang muốn trả lời thì Cổ Dụ Phàm lại mở miệng: “Không muốn nói với tôi cũng không sao.”
“Tôi đều thấy hết rồi.”
Lúc trước ông ta vẫn luôn khó hiểu việc Cố Chi còn trẻ tuổi rốt cuộc là lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, bây giờ vừa có dính líu quan hệ với Hoắc Đình Sâm thì dường như mọi chuyện đều dễ giải thích rồi.
Đến nỗi ông ta kịp phản ứng lại, việc nhà họ Hoắc và nhà họ Triệu từ hôn được lưu truyền sục sôi ở Thượng Hải dường như cũng có liên quan đến chuyện này.
Cố Chi nhai miếng đậu hũ trong miệng một cách chậm rãi, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau đó cảm xúc của cô đột nhiên trở nên có chút phiền muộn: “Nếu ông đã nhìn thấy rồi thì còn hỏi tôi làm gì.”
Cố Chi để đũa xuống, quyết định thẳng thắn: “Trước kia tôi là tình nhân của Hoắc Đình Sâm, tình nhân mà suýt chút nữa thì được anh ta nạp thành vợ bé.” Cô giương cằm lên: “Có điều chúng tôi cũng đã sớm cắt đứt quan hệ rồi, hơn nữa không phải là anh ta bỏ rơi tôi mà là tôi bỏ rơi anh ta.”
Vẻ mặt Cổ Dụ Phàm là sự ngơ ngác không hiểu: “Hả?”
Cố Chi khó hiểu: “Không phải là ông đều đã nhìn thấy rồi sao? Ông cho rằng là gì?”
Vẻ mặt Cổ Dụ Phàm có chút ngớ ra, ông ta mở to miệng: “Tôi, tôi cho là…”
Cố Chi: “Hửm?”
Cổ Dụ Phàm: “... … …”
Ông ta tưởng rằng cô là con dâu chuẩn chân chính là nhà họ Hoắc, là chân ái nơi dân gian mà đại thiếu gia nhà họ Hoắc gặp được, anh vì cô mà không tiếc phản kháng lại hôn nhân gia tốc và từ hôn với tiểu thư danh môn, để rồi hôm nay quay phim bị đại thiếu gia ghen tuông bắt tại trận.
Dù sao thì hôm nay dựa vào thái độ của Hoắc Đình Sâm đối với cô, cộng thêm cái bạt tai dễ dàng kia thì thực sự không giống như chuyện vợ bé có thể làm được.
Nào có kẻ có tiền nào nuôi tình nhân nạp vợ bé còn bị đánh ngược lại.
Cố Chi liếc mắt nhìn nơi khác: “Ông đừng nói ra ngoài.”
Cổ Dụ Phàm cứng đờ mà gật đầu.
Ông ta không nhịn được lại hỏi: “Vậy hai người hiện tại…”
Cố Chi nhìn xuống cong cong môi: “Đã sớm không còn quan hệ gì nữa.”
Cố Chi nói xong, mắt nhìn về phía sông Hoàng Phổ cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ.
Sau khi ăn cơm xong thì thời gian đã không còn sớm nữa, Cố Chi đón xe về nhà.
Xe đi vào đường giao nhau, ánh đèn lớn của xe chiếu xuống, Tạ Dư lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia ở cửa của Âu Nhã Lệ Quang.
Thế là cậu ta nói với Cố Chi ở phía sau: “Bà chủ.”
“Hửm?” Cố Chi nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó im lặng.
Cố Chi: “Tạ Dư, anh dự tính một chút, nếu như anh trực tiếp tăng tốc lái qua đó thì có thể tông thẳng chiếc xe ở đối diện kia không?”
Tạ Dư: “... … …”
Cậu ta vội ho một tiếng: “Bà chủ chuyện này… chỉ sợ là không thể.”
“Vậy được thôi.” Nhìn dáng vẻ Cố Chi như rất đáng tiếc, cô xuống xe.
Người ở trên xe đối diện cũng mở cửa xe đi xuống.
Hoắc Đình Sâm đi ra từ bên trong ghế lái, hình như anh một thân một mình tự lái xe tới.
Cố Chi liếc mắt về phía anh: “Hoắc tiên sinh, anh rất thích dừng xe ở cổng nhà người khác sao?”
Hoắc Đình Sâm không nói gì.
Cố Chi xùy một tiếng, cô cũng quyết định không để ý tới Hoắc Đình Sâm nữa.
Cô không nhấn chuông điện mà trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, chờ đến khi cô vừa mở cửa, Hoắc Đình Sâm trực tiếp theo phía sau cô.
Cố Chi lập tức xoay người, một tay cô bắt lấy cạnh cửa sắt ngăn cản Hoắc Đình Sâm lại, trừng hai mắt, bộ dáng hung dữ nhìn kẻ xâm lược ở đối diện giống như con thú nhỏ bảo vệ lãnh thổ của mình: “Nhà tôi không chào đón anh, anh đi ra ngoài!”
Hoắc Đình Sâm cúi đầu nhìn Cố Chi đang nhe răng trợn mắt, cùng với dáng vẻ chỉ biết nghẹn ngào đáng thương chiều hôm nay tưởng như là hai người khác nhau, đầu lưỡi của anh chống má trái, lấy một vật ra từ trong túi công văn.
Đèn điện ở cổng Âu Nhã Lệ Quang vô cùng sáng tỏ, Cố Chi nhìn thấy đồ vật trong tay Hoắc Đình Sâm.
Sách giáo khoa ngữ văn lớp 3 tiểu học?
Hình như còn là cuốn mà lần trước cô học.
Cô không hài lòng với thầy giáo mới mới tìm được nên cô đã đuổi việc rồi, việc học của Cố Chi gần đây luôn ở trong trạng thái đình trệ.
Hoắc Đình Sâm: “Tôi đến dạy học.”
“Dạy học?” Lý do này ngược lại khiến Cố Chi ngơ ngác, sau đó cô nghĩ đến bài học cuối cùng lần trước, nói: “Anh dạy học cái gì, tôi đã không cần anh dạy học nữa.”
Rõ ràng là đều nói xong hết rồi. cô viết ra ba chữ “Hoắc Đình Sâm” liền không cần học với anh nữa.
Hoắc Đình