Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 49


trước sau


 
Sau khi người đàn ông nghe thấy mọi hành động của mình bị mấy chữ “tranh giành tình cảm” tóm tắt lại thì biểu cảm trên mặt dường như thoáng có chút run rẩy.
 
Trầm ngâm hồi lâu, anh vẫn gạt ra mấy chữ từ trong hàm răng: “Cảm… ơn.”
 

Cố Chi trả lời vô tư: “Không khách sáo.”
 
Hoắc Đình Sâm: “... … …”
 
----
 
Tiến độ quay phim của rất nhanh, gần đây việc quay hình đã bước vào giai đoạn sau cùng. Mỗi ngày Cố Chi ở trong phim cùng Dương Trạch yêu nhau đến mức muốn sống muốn chết, sau khi hết cảnh thậm chí còn có chút tinh thần hoảng hốt.
 
Vai diễn nhân vật nữ chính Minh Nguyệt của cô ở trong phim vì để ở bên nhân vật nam chính mà phản đối sự ép gả của bố mẹ, bởi vậy mà còn gặp phải không ít trắc trở.
 
Cố Chi đang nghĩ cô ở trong phim đã vì phản đối ép gả hủy hôn gian nan như vậy, cùng nhân vật nam chính chịu không biết bao nhiêu khổ cực, sao lại cảm thấy trước đó Hoắc Đình Sâm và Triệu tiểu thư kia từ hôn lại dễ dàng như vậy.
 
Giống như là thoáng cái liền hủy, đều không gặp phải sự phản đối và ép cưới của bố mẹ, hơn nữa nhà họ Triệu ở Nam Kinh kia không phải là có quyền có thế à, sao lại cảm thấy dáng vẻ cũng rất dễ nói chuyện, hôn sự của con gái nói hủy là hủy.
 
Cố Chi phồng má theo thói quen.

 
Có thể là trong đó cũng có sự khó khăn trắc trở ngổn ngang nhỉ, chỉ là Hoắc Đình Sâm đã quen đối mặt, dù sao thì lúc ấy Hoắc Đình Sâm cũng ở Nam Kinh một lúc lâu, chỉ là cô không để ý nên không biết.
 
Cố Chi không biết sao mình lại nghĩ tới chuyện này.

 
Phần phim hôm nay được quay xong, Cố Chi thoát vai, kết thúc công việc.
 
Hôm nay cô không trực tiếp về nhà mà là để Tạ Dư lái xe đến một quán trà, đi cùng còn có Cổ Dụ Phàm.
 
Quán trà, tên như ý nghĩa là uống trà, thật ra còn có một ý khác, đó chính là nơi đánh bài.
 
Hà phu nhân mà lần trước cô quen được trong hiệu may quả thật không bao lâu liền gọi điện thoại cho cô, hẹn cô đi chơi mạt chược.
 
Cố Chi nghĩ tới gần đây thời gian rảnh của mình đều dùng để học chữ với Hoắc Đình Sâm, kể từ sau khi học cô đã có khoảng thời gian dài không đánh mạt chược rồi, quả thật có chút ngứa nghề, thế là cô đồng ý.
 
Hà phu nhân nói bà sẽ mang theo con trai mình, bảo Cố Chi mang theo một người bạn.
 
Thế là Cố Chi gọi Cổ Dụ Phàm, cô đã sớm gọi điện thoại cho Hoắc Đình Sâm, nói là hôm nay mình có việc nên không học chữ, Hoắc Đình Sâm cũng đồng ý.
 
Quán trà của xã hội thượng lưu dường như cũng cao quý hơn quán trà bình thường một chút, Hà phu nhân đã đến rồi, Cố Chi và Cổ Dụ Phàm được người phục vụ dẫn vào phòng.
 
Cửa vừa mở ra, Cố Chi còn chưa kịp nhìn thấy rõ bên trong thì Hà phu nhân ăn mặc rực rỡ gấm hoa đã bổ nhào tới: “Cố tiểu thư!”
 
Cố Chi đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định đối với sự nhiệt tình của vị Hà phu nhân này, ngược lại là Cổ Dụ Phàm ở phía sau giật mình kêu lên.
 
“Vị này là…” Hà phu nhân chào hỏi với Cố Chi xong thì lại nhìn về phía Cổ Dụ Phàm phía sau lưng cô.
 
Cố Chi: “Ông chủ công ty đĩa nhạc của tôi, họ Cổ, cùng đi chơi mạt chược.”
 
“Chào anh chào anh.” Hà phu nhân cùng Cổ Dụ Phàm bắt tay.
 
Cũng coi như là chào hỏi rồi, Cố Chi đi vào phòng, nhìn thấy một người khác trong phòng.
 
Hà phu nhân lôi kéo Cố Chi đi qua: “Cố tiểu thư, giới thiệu với cô một chút, đây là con trai tôi, Hà Thừa Ngạn.”
 
“Cố tiểu thư.” Thanh niên tên là Hà Thừa Ngạn vươn tay bắt tay với Cố Chi.
 
Lúc Cố Chi nhìn thấy vị Hà công tử này thì ánh mắt lóe lên một chút kinh ngạc.
 
Cũng không phải bởi vì chuyện khác, chủ yếu là bởi vì thanh niên trước mắt mang một cặp mắt kính màu bạc, tướng mạo tuấn tú, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, người không biết còn tưởng rằng anh ta xuất thân từ nhà dòng dõi Nho học của xã hội thượng lưu, không nhìn ra là con trai của ông chủ than đá chút nào.
 
Cô vẫn cho rằng trong nhà mở mỏ than, mẹ lại nhiệt tình, tính tình rộng rãi thân thể hơi mập, con trai cũng sẽ giống như mẹ, không nghĩ tới lại chênh lệch nhiều như vậy.
 
Sau khi Hà Thừa Ngạn bắt tay với Cố Chi thì lại bắt tay với Cổ Dụ Phàm, mạt chược trên bàn đã được bày xong, bốn người ngồi xuống.
 
Cổ Dụ Phàm liếc nhìn Cố Chi, sau đó lại nhìn phu nhân và con trai của ông chủ than đá ở đối diện, ông ta tựa như hiểu ra điều gì đó rồi như có điều suy nghĩ.
 
Trong phòng vang lên tiếng va chạm rào rào thanh thúy của mạt chược, toàn bộ thể xác và linh hồn của Cố Chi đều vùi vào trong mạt chược, ngược lại là Hà phu nhân, trong miệng vẫn luôn nói không ngừng.
 
Không đến nửa tiếng bà đã nói ra con trai bà năm nay mới du học từ Anh về, học kiến trúc ở đại học Cambridge, tính cách tính tình đều rất tốt, không có sở thích xấu, quan trọng nhất là hiện nay vẫn chưa có bạn gái, càng không có đính hôn với tiểu thư nhà ai.
 
Cố Chi là người mới, bận rộn xây bài tính bài, không có tỉ mỉ nghe Hà phu nhân nói, cô qua loa đáp lại tiếng “Ừm”, ngược lại là Cổ Dụ Phàm, ông ta nhìn dáng vẻ tập trung đánh bài của Cố Chi mà không nhịn được cười.
 
“Tám đồng.” Hà Thừa Ngạn đánh ra một con.
 

“Tám đồng…” Trong miệng Cố Chi lẩm nhẩm, sau đó nhìn bài trên tay mình, cô đột nhiên vỗ bàn một cái, kích động nói: “Tám đồng, tám đồng, tôi ù rồi!”
 
Hà Thừa Ngạn ở đối diện cười gật đầu.
 
“Cố tiểu thư mới học đánh bài sao? Lại ù, lợi hại như vậy.” Hà phu nhân khen.
 
“Nào có nào có.” Ngoài miệng Cố Chi khiêm tốn, trong lòng cũng không nhịn được mà mơ hồ đắc ý.
 
Bốn người đánh hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng lúc tính sổ sách, Cố Chi phát hiện ra mình thắng được không ít.
 
Trước đó mặc dù vận may của cô tốt nhưng bởi vì mới học nên kỹ thuật không tốt, cho nên nhiều lắm là chỉ có thể giữ ở mức không thắng không thua, đây là lần đầu tiên cô thắng tiền từ lúc biết đánh mạt chược đến nay, còn thắng được không ít.
 
Cô ù bằng bài lớn mấy lần, còn đều là ù bài

của Hà Thừa Ngạn.
 
Cố Chi nhìn túi tiền phình lên của mình mà đều có chút ngại ngùng, nói là lần sau mời bọn họ ăn cơm.
 
“Được nha được nha.” Hà phu nhân lập tức đồng ý.
 
Thời gian đã không còn sớm nữa, đám người tan cuộc, Cổ Dụ Phàm rời đi trước, Hà phu nhân nói là đi vệ sinh, trong phòng, Hà Thừa Ngạn đột nhiên nói với Cố chi: “Bên ngoài rất muộn rồi, để tôi đưa Cố tiểu thư về.”
 
“Hả?” Cố Chi vội vàng xua tay từ chối: “Không cần đâu Hà công tử, tôi tự tôi có xe tới, cảm ơn.”
 
“Cố tiểu thư biết lái xe?” Hà Thừa Ngạn hỏi, dường như rất kinh ngạc.
 
Cố Chi: “Ồ, tôi có tài xế.”
 
“Vậy à.” Hà Thừa Ngạn gật đầu: “Chuyện lần trước mẹ đã nói với tôi rồi, cảm ơn Cố tiểu thư đã nguyện ý chia cho mẹ tôi túi xách mà cô đã đặt.”
 
Cố Chi cười cười: “Không có gì, một chút chuyện nhỏ thôi.”
 
Hà Thừa Ngạn đột nhiên móc ra một cái hộp nhung tơ đỏ từ trong túi áo đưa tới trước mặt Cố Chi, mở ra: “Vốn là định sau khi đưa Cố tiểu thư về nhà rồi mới tặng, bây giờ xem ra chỉ có thể tặng ở đây. Cảm ơn Cố tiểu thư lần trước đã chú ý đến mẹ tôi.”
 
Trong hộp là một đôi hoa tai kim cương, Cố Chi liếc mắt liền nhìn ra đây là đôi hoa tai kim cương ở cửa hàng châu báu Vĩnh Mỹ, hoàn toàn được xem là tinh phẩm.
 
“Không, không cần.” Cô bị dọa cho giật mình, vội vàng xua tay từ chối: “Một chút chuyện nhỏ mà thôi, sau có thể nhận đồ quý giá như vậy từ anh được.”
 
Hà Thừa Ngạn: “Cố tiểu thư nhận lấy đi, không nói là quý giá, đây là một chút tâm ý của người nhà chúng tôi mà thôi, người nhà chúng tôi đều rất thích đĩa nhạc của cô.”
 
Anh ta cười một cái nói: “Tôi cũng rất thưởng thức Cố tiểu thư.”
 
Da đầu Cố Chi tê dại một hồi.
 
Cô lờ mờ cảm thấy có chút không đúng.
 
Mục đích của Hà phu nhân hình như cũng không đơn giản chỉ là bảo cô đến đánh bài.
 
Cô phải làm sao nói cho bọn họ biết, mặc dù mình độc nhân, đang còn trẻ tuổi nhưng mà không có ý tứ về phương diện đó đây.
 
Huống hồ cô còn có sáu tình nhân đấy.
 

Cố Chi lại không nhịn được mà nhìn Hà Thừa Ngạn ở đối diện, không biết nếu anh biết mặc dù người phụ nữ đối diện độc thân nhưng lại có sáu tình nhân thì sẽ có phản ứng gì.
 
Nếu như Hà Thừa Ngạn là người bình thường, cô liền trực tiếp hỏi anh xem có muốn cố gắng hay không, không muốn cố gắng thì trực tiếp đặt vào đoàn tình nhân là được rồi, nhưng mà người ta là con trai của ông chủ than đá, trong nhà có tiền, cũng không phải là Hoắc Đình Sâm, làm sao có thể làm tình nhân được.
 
Cố Chi không nhịn được nói: “Nói thế này với anh nhé Hà công tử, có thể con người tôi, ờ, không giống như anh nhìn thấy lắm.”
 
“Ồ?” Hà Thừa Ngạn nhướng mày: “Vậy Cố tiểu thư thực sự có dáng vẻ gì đây?”
 
Cố Chi: “... … …” Không nói nên lời.
 
Cô phồng má, quyết định thay đổi hướng đi khuyên nhủ, thế là cô nói: “Hà công tử, tôi chỉ là ca sĩ, trước kia thì gọi là ca nữ, không phải là người cùng thế giới với các anh, Thượng Hải có rất nhiều tiểu thư môn đăng hộ đối với nhà họ Hà các anh, bọn họ đều rất xinh đẹp, tôi nghĩ chắc chắn bọn họ thích hoa tai của anh hơn tôi.”
 
Hà Thừa Ngạn cười: “Vì sao Cố tiểu thư lại nghĩ như vậy? Ca sĩ chỉ là một ngành nghề và công việc bình thường, Cố tiểu thư dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền một cách quang minh chính đại, còn mua ô tô thuê tài xế, chẳng lẽ còn không thể so với các tiểu thư ngồi trong nhà không làm gì chỉ chờ lấy chồng sao?”
 
“Ồ?” Cố Chi thật không nghĩ tới anh ta lại nói như vậy. Tuy rằng bản thân cô cũng nghĩ như vậy nhưng lời này do người khác nói với cô lại có một phần ý nghĩa khác.
 
Hà Thừa Ngạn: “Cố tiểu thư có lẽ cũng thấy được, nhà họ Hà chúng tôi không phải là người Thượng Hải, không có để ý nhiều như thế, quan hệ qua lại giữa người với người chỉ coi trọng sự hợp nhau, mẹ tôi cũng thích Cố tiểu thư.”


 
Cố Chi đột nhiên cảm thấy gia phong nhà họ Hà rất hợp khẩu vị của cô, không nghĩ tới ở Thượng Hải ngoại trừ nhà họ Hoắc thì còn có gia đình như thế này.
 
Cố Chi gật đầu: “Thế này đi Hà công tử, đồ tôi sẽ không nhận, sau này chúng ta làm bạn đi, lần sau tôi mở hội ca hát, giữ lại vị trí tốt cho bố mẹ anh còn cả anh nữa.”
 
Hà Thừa Ngạn cũng không miễn cưỡng: “Vậy thì cảm ơn Cố tiểu thư.”
 
Cố Chi quay về Âu Nhã Lệ Quang, sau khi rửa mặt thì nằm lên giường, tắt đèn, nhìn qua tấm màn viền ren trên đầu, cô ưu sầu thở dài.
 
Bây giờ cô mới phản ứng được, hôm nay sở dĩ mình thắng tiền, chắc chắn là Hà Thừa Ngạn dưới sự ra hiệu của mẹ anh ta đã cố ý nhường cho cô rồi. Dựa vào kỹ thuật mạt chược rách nát của cô thì sao lại có thể thắng tiền chứ.
 
Loại phú bà thần bí của thành phố Thượng Hải trước giờ đều tràn đầy tự tin như cô, có một ngày lại cũng sinh ra cảm giác mình không xứng với gia đình người ta.
 
Trước kia không có tiền thì làm tình nhân nhỏ cho người ta, bây giờ có tiền rồi thì tự mình nuôi tình nhân, thực sự không phải là cô gái tốt trong sạch gì.
 
Cố Chi trở mình.
 
Đều do tên chó Hoắc Đình Sâm.
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Hoắc chó: Đúng vậy đều tại tôi! (Theo đuổi vợ chính là phải có thể co co co co co có thể giãn)
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện