Hà Thừa Ngạn rõ ràng cảm nhận được bàn tay bắt tay với anh ta của Hoắc Đình Sâm dường như cứng lại.
“Hoắc tiên sinh?”
Hoắc Đình Sâm lập tức buông tay Hà Thừa Ngạn ra, biểu cảm trên mặt dưới cái nhìn của Hà Thừa Ngạn là đột nhiên trở nên vô cùng vi diệu.
Bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ.
Ông chủ Hà vội vàng kéo ghế ra: “Hoắc tiên sinh, mời tới bên này.”
Hoắc Đình Sâm nhìn Hà Thừa Ngạn một cái rồi thu hồi ánh mắt, sau đó ngồi vào vị trí.
Mục đích chủ yếu của bữa cơm này là vì nói chuyện làm ăn, tuy nhà họ Hà có mỏ than ở Sơn Tây nhưng gần đây muốn đến Thượng Hải phát triển mà tìm đủ mọi cách để liên hệ với Hoắc Đình Sâm muốn nói chuyện hợp tác.
Trước đó ông chủ Hà vẫn luôn nghe nói tới thủ đoạn của Hoắc Đình Sâm, nói Hoắc Đình Sâm là nhà tư bản không có nhân tính nhất ở Thượng Hải, trước kia ông có mấy lần tiếp xúc với anh, ông cảm thấy thật ra người này vẫn tính là hiền hòa, lời đồn bên ngoài không cần coi là thật, không nghĩ tới buổi tối hôm nay mới phát hiện ra lời đồn bên ngoài quả nhiên không giả. Dáng vẻ người đàn ông ưu nhã mà gác chéo chân, khí chất mạnh mẽ đến mức làm người ta ngạt thở, chỉ dăm ba câu là đã đè rồi lại ép giá quy định mà bọn họ đưa ra.
“Hoắc tiên sinh.” Ông chủ Hà không nhịn được mà lấy khăn ăn lau mồ hôi trên đầu: “Đây thực sự đã là giá thấp nhất rồi, không thể thấp hơn nữa đâu.”
“Ồ?” Hoắc Đình Sâm hơi nhướng mày: “Xem ra thành ý lần này của Hà tiên sinh vẫn có sự chênh lệch nhất định với suy nghĩ trước đó của tôi, nếu đã vậy thì không bằng thôi đi.”
Anh nói xong, tựa như đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Hoắc tiên sinh!” Ông chủ Hà vội gọi Hoắc Đình Sâm lại, ông ủ rũ, sau đó cắn răng một cái: “Vậy thì theo giá của Hoắc tiên sinh đi, ôi.”
Ánh mắt của Hoắc Đình Sâm lại nhìn sang Hà Thừa Ngạn bên cạnh, sau đó anh cong môi lên cười: “Hà tiên sinh sảng khoái.”
Trên ô tô sau khi kết thúc bữa cơm, Trần Gia Minh không nhịn được nhìn Hoắc tổng từ kính chiếu hậu, tối nay rõ ràng là anh đã ép giá đến cực thấp nhưng tâm tình lại giống như không quá vui.
Rõ ràng trước đó đã tính được giá thấp nhất, kết quả tối nay Hoắc tổng lại đè rồi ép xuống thấp hơn giá thấp nhất mà anh đã định trước, phát huy đầy đủ bản chất của thương nhân lòng dạ hiểm độc, làm cho hai cha con họ Hà sứt đầu mẻ trán.
Cũng không biết là nhà họ Hà này đã đắc tội với nhà tư bản không có nhân tính nhất Thượng Hải này chỗ nào.
Thật sự là quá thảm rồi. Trần Gia Minh không nhịn được cảm thán.
---
Ngày hôm sau, Hoắc Đình Sâm quả thật lại nhận được điện thoại, Cố Chi gọi tới nói là tối nay em trai cô ở nhà, bảo anh không cần tới dạy học.
Hoắc Đình Sâm nghĩ đến thằng nhóc thối tối hôm qua, mặt anh đen đi: “Vì sao em trai em ở nhà thì tôi không thể tới.”
Cố Chi ở đầu bên kia điện thoại yên lặng liếc mắt, nghĩ thầm vì sao không thể tới trong lòng anh còn không biết sao, sau đó cô nói: “Bởi vì tôi sợ anh hù dọa nó.”
Cố Dương biết cô mời thầy giáo dạy kèm tại nhà cho mình, đang dạy cô nhận biết chữ, nhưng mà giống như Cổ Dụ Phàm, cậu cho rằng gia sư của cô chẳng qua chỉ là người bình thường không có gì lạ.
Hoắc Đình Sâm lại giống như là không nghe thấy lời cô nói: “Bốn giờ ba mươi tôi tới, em đã bỏ học mấy bữa rồi, không thể bỏ nữa.”
“Hoắc Đình Sâm!” Cố Chi ôm điện thoại hết sức tức giận: “Có phải anh đã quên thân phận của anh rồi không!”
Tình nhân nhỏ cũng dám nói chuyện như vậy với cô?
Hoắc Đình Sâm nghĩ đến “thân phận” bây giờ của mình, mặt lại đen đi thêm một tầng.
Anh hít một hơi, nói: “Chưa quên.”
“Nhưng buổi chiều hôm nay tôi vẫn phải tới.” Hoắc Đình Sâm còn nói.
Cố Chi tức điên rồi: “Anh anh anh anh dám!”
“Anh muốn nói với em trai tôi thế nào? Anh là tình nhân chứ không phải là anh rể!”
Hoắc Đình Sâm nghe thấy hai chữ “anh rể”, cảm thấy có thể Cố Chi vẫn không biết mình bị người ta bán mất rồi, anh cười lạnh một tiếng: “Tôi là tình nhân, vậy Hà Thừa Ngạn chính là anh rể sao?”
Cố Chi ngơ ngác.
Hà Thừa Ngạn? Vì sao Hoắc Đình Sâm biết Hà Thừa Ngạn?
“Anh, anh có ý gì?” Cô hơi nói lắp, không biết vì sao mà Hoắc Đình Sâm biết Hà Thừa Ngạn, vậy mà lại khiến cô có một loại ảo giác mình bị tình nhân của mình bắt gian.
Cố Chi nghĩ đến dáng vẻ tranh giành tình cảm trước đó của Hoắc Đình Sâm, bây giờ anh lại biết Hà Thừa Ngạn, cô không nhịn được mà sợ run cả người.
Hoắc Đình Sâm vô cùng mỉa mai nói: “Lời này nên là tôi hỏi em nhỉ, em và Hà Thừa Ngạn có quan hệ thế nào?”
“Tôi và anh ta?’ Cố Chi cảm thấy loại tình nhân âm dương quái khí như Hoắc Đình Sâm thật không dễ dụ: “Tôi và anh ta mới gặp nhau tổng cộng hai lần, có thể có quan hệ gì?”
Sau khi Hoắc Đình Sâm nghe được chỉ mới gặp nhau tổng cộng hai lần thì biểu hiện trên mặt trở nên hòa hoãn hơn không ít, sau đó anh lại nói: “Em trai em gọi Hà Thừa Ngạn là anh rể đấy, cổ vũ Hà Thừa Ngạn theo đuổi em.”
Cố Chi không thể tin được: “Thật, thật sao?”
Hoắc Đình Sâm: “Tối hôm qua, tiệm cơm Cẩm Giang.”
Cố Chi: “... … …”
Cố Chi không nghĩ tới chỉ một lúc như vậy mà Cố Dương đã nói chuyện đó với Hà Thừa Ngạn rồi, thằng nhóc thối này.
Cố Chi hắng giọng một cái: “Đừng suy nghĩ nhiều, anh là tình nhân, Hà Thừa Ngạn chẳng là cái thá gì.”
Sau khi Hoắc Đình Sâm nghe được thì thỏa mãn hừ một tiếng.
Cố Chi đang suy nghĩ xem làm thế nào đến nói với thằng nhóc thối Cố Dương này là chị của em không xứng với Hà Thừa Ngạn, để cậu bỏ ý nghĩ này đi.
Hoắc Đình Sâm: “Bốn giờ rưỡi chiều tôi tới, em nhất định phải học.”
“Không muốn!” Cố Chi lập tức kêu lên, cô tuyệt đối sẽ không để cho Cố Dương biết mình nuôi tình nhân, thấy Hoắc Đình Sâm quan tâm bài vở của cô như vậy, lại đã tiết lộ với cô chuyện Cố Dương làm phản, thế là cô nhường một bước: “Có thể chuyển sang học ở nơi khác.”
Hoắc Đình Sâm suy nghĩ một chút, sau đó anh nói: “Khách sạn Westin.”
Cố Chi đang muốn phản bác là anh nói khách sạn là có ý gì, đi quán cà phê không được sao, sau đó cô lại nghĩ tới loại địa điểm công cộng như quán cà phê nhiều người nhiều phức