Trên ghế lái, phó quan tay nắm vô lăng, chậm rãi lái xe, cũng liếc nhìn đôi nam nữ ở lề đường một cái.
"Sư trưởng."
Trần Thiệu Hoàn nhìn đôi nam nữ, khóe miệng hơi cong, sau đó quay đầu, ép vành mũ trên đầu: "Đi thôi."
"Vâng." Phó quan đạp chân ga, chiếc xe Buick nhanh chóng rời đi.
Ven đường, Hoắc Đình Sâm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về chiếc xe Buick màu đen chạy qua kia.
Cố Chi trong miệng ngậm kẹo hoa quả, cũng nhìn theo ánh mắt của Hoắc Đình Sâm, hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Hoắc Đình Sâm thu mắt lại, nói với Cố Chi: "Mấy ngày nay em chú ý một chút."
Anh cũng không nói chú ý cái gì, Cố Chi nhạt nhẽo đáp một tiếng: "Ồ."
Hoắc Đình Sâm lại duỗi tay giữ lấy gáy của Cố Chi, nghe âm thanh hàm răng của cô va chạm vào kẹo, nói: "Tôi cũng muốn ăn."
Cố Chi liếc anh một cái: "Anh muốn ăn thì tự mình đi lấy, anh chỉ lấy một viên?"
Hoắc Đình Sâm không nói chuyện, cười một cái, sau đó giữ chặt gáy của Cố Chi, cúi đầu xuống hôn cô.
Tạ Dư đang thò đầu ra khỏi cửa xe hỏi Cố Chi khi nào thì đi lại là giơ đầu ra để chứng kiến cảnh này, lại yên lặng rụt đầu vào.
Cố Chi nhắm mắt, muốn hôn thì hôn đi, dù sao đêm đen tối lửa tắt đèn, người khác cũng không nhận ra cô và Hoắc Đình Sâm đang ở ven đường làm chuyện ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục.
Hoắc Đình Sâm hôn rất tỉ mỉ, bàn tay ở bên tóc mai cô khẽ vuốt ve, Cố Chi cảm thấy cơ thể như nhũn ra, cuối cùng khi tách ra mặt đỏ bừng.
Sau đó Cố Chi nhìn thấy bên má phải Hoắc Đình Sâm hơi nhô lên, nghe được âm thanh vật cứng nào đó va vào hàm răng.
Cố Chi lúc này mới hoảng hốt phản ứng lại.
Kẹo đâu? Kẹo của cô đâu?
Hoắc Đình Sâm đang ngậm kẹo, mỉm cười nhìn cô.
Cố Chi: ".........."
Cố Chi vẻ mặt cạn lời: "Hoắc Đình Sâm, anh thật sự không biết xấu hổ."
Hoắc Đình Sâm không tỏ ý kiến.
Cố Chi lườm anh một cái.
Không chỉ không biết xấu hổ hơn nữa còn rất keo kiệt, cho một viên kẹo cô ăn một nửa rồi còn muốn trộm lại, loại chuyện điên rồ này cũng chỉ có Hoắc Đình Sâm mới có thể làm được.
Cố Chi giận đến trực tiếp xoay người đi về xe mình.
Hoắc Đình Sâm ngậm kẹo trong miệng, nhìn bóng lưng tức đến thở hổn hển của Cố Chi.
Ngọt.
----------------
Vị Trần sư trưởng kia để phó quan của mình ra mặt, chuyển tiền mua miếng ngọc bích kia từ ngân hàng cho Cố Chi.
Cố Chi nhận được tiền rồi, trong lòng an tâm không ít, cảm giác đồ vật này vừa đến tiền lại kiếm lời mấy trăm ngàn, chính mình có lẽ là trời sinh đã có mệnh làm phú bà.
Cố Chi lại kiếm được tiền xách túi xách, ngâm nga đi đến tiệm may Dệt Dương.
Sắp thay mùa rồi, cô không chỉ thay cho mình mấy bộ đồ mới, mà còn phải đi xem sản phẩm mới.
Bởi vì thay mùa, ngoại trừ sườn xám, tiệm may Dệt Dương lại làm thêm áo khoác lông và áo choàng lông dê, Cố Chi mặc áo khoác đứng trước gương lớn, áo khoác được cắt may gọn gàng theo phong cách thời thượng, khiến cho người ta vừa nhìn liền không nhịn được yêu thích.
Cố Chi bảo Tạ Dư xách mấy bộ lên xe trước.
Khi Tạ Dư quay lại, lấm lét nhìn trái phải, tựa như có gì khác thường.
Cố Chi: "Sao vậy?" Cô biết năng lực trinh sát của Tạ Dư rất mạnh, "Có phải là lại có phóng viên theo dõi không?"
Tạ Dư gật gật đầu: "Gần đây tôi luôn cảm giác hình như có người đang theo chúng ta."
Cố Chi nghe xong thì "Xì" một tiếng: "Chắc chắn là đám phóng viên."
Cô cứ không hiểu, bây giờ cô vừa là một ca sĩ bám vào nhà giàu, mọi người cũng đều biết nhà giàu mà cô bám là Hoắc Đình Sâm, lẽ nào trên người cô còn có tin tức nào có thể đào sao?
Hơn nữa có danh nghĩa của Hoắc Đình Sâm, cô tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng không có người liên hệ cô với phú bà thần bí.
Cố Chi nói: "Không cần để ý, thích chụp thì chụp, chúng ta đi thôi."
Tạ Dư gật đầu: "Vâng."
Tạ Dư vẫn luôn lái xe chở Cố Chi về Âu Nhã Lệ Quang, cậu ta đi vào cũng không đi cửa chính, mà dừng xe ở cửa sau của Âu Nhã Lệ Quang.
Sau đó cậu ta liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, chiếc ô tô màu đen kia cũng dừng lại theo.
Tạ Dư không nhịn được nhíu nhíu mày.
Cậu ta lái xe rất có kinh nghiệm, dày công tôi luyện công phu cắt đuôi phóng viên, nhưng hôm nay kỹ thuật theo xe của đám người này tựa như càng cao siêu hơn. Một đường đi, cậu ta đã lượn bao nhiêu vòng, cuối cùng dừng xe ở cửa sau, kết quả vẫn ngớ ra là không cắt đuôi được.
Cố Chi biết Tạ Dư là bởi vì cắt đuôi phóng viên mới dừng xe ở cửa sau, nghĩ chẳng qua chỉ là mấy phóng viên, tự xuống xe, sau đó ra hiệu Tạ Dư đi dừng xe: "Cầm đồ xuống đi."
Tạ Dư gật đầu.
Cửa sau không có bảo vệ canh gác, Cố Chi cúi đầu tìm chìa khóa trong túi xách mở cửa.
Khi cô đang tìm chìa khóa, đột nhiên, xung quanh không biết có mấy người đàn ông mặc áo đen từ đâu xông đến.
Tạ Dư vẫn luôn căng chặt thần kinh, phản ứng lại trước Cố Chi, đang muốn hét gọi vệ sĩ của Cố Chi ở bên trong Âu Nhã Lệ Quang, miệng đã bị cái gì đó bịt lại.
Cậu ta vẫn luôn luyện võ, đánh nhau với người bình thường thường sẽ không thua, nhưng người lần này rõ ràng còn chuyên nghiệp hơn cậu ta, hai tay Tạ Dư bị bẻ về phía sau, hít hai hơi, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Khi Cố Chi nhìn thấy mấy người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện lập tức bị dọa đến hoa dung thất sắc, còn chưa kịp hét lên, mũi cũng bị bịt lại.
Cô không khỏi hít thở, sau đó cảm thấy đầu óc càng ngày càng choáng váng, mí mắt cũng ngày càng nặng nề.
Trước một giây khi hôn mê, Cố Chi tuyệt vọng nghĩ.
Cô vẫn còn nhiều tiền như vậy chưa tiêu hết, đời này cứ như vậy mà hết rồi.
Thiệt thòi lớn.
............
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Cố Chi cũng bắt đầu khôi phục lại ý thức, thân thể nặng nề, như vùi lấp trong cát.
Phản ứng đầu tiên của cô lại vậy mà mình không chết.
Phản ứng thứ hai đó là hình như mình bị người ta bắt cóc.
Người xấu bắt cóc cô nhằm mưu đồ gì đây? Cướp tài? Cướp sắc?
Cố Chi nghĩ đến đây, lập tức bị dọa đến mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Vừa hay, tiền và sắc này cả hai thứ cô đều có.
Bởi vì kinh sợ, cả người cô nhất thời tỉnh táo không ít, khó khăn nhấc mí mắt nặng nề lên.
Ở trong nhận thức của cô, nếu như bản thân đã bị bắt cóc rồi, vậy thì có lẽ sẽ bị nhốt ở một căn tầng hầm hoặc là kho hàng vừa tối vừa lạnh, ngủ trên rơm rạ vải rách, trên người không chừng còn có sợi xích sắt trói hoặc dây thừng cột, thê thảm vô cùng.
Kết quả sự thật phảng phất như không giống như tưởng tượng.
Cố Chi mở mắt, đầu tiên nhìn thấy đèn điện thủy tinh trên trần nhà. Bóng đèn này rất đắt, cùng một kiểu ở Âu Nhã Lệ Quang.
Cả người cô phảng phất như không lạnh và đau như vậy, mặc dù sau khi mê man cả người có nặng nề một chút, nhưng vẫn rất ấm áp.
Nằm chính là giường Simmons, trên người còn đắp một chiếc chăn lông vịt.
Cố Chi ngửi thấy một mùi khói thuốc.
Con người cô không thích người khác hút thuốc, Hoắc Đình Sâm cũng không hút xì gà, Cố Chi không nhịn được sặc hai tiếng, nhìn về phía mùi vị phát ra, sau đó phát hiện bên giường của cô lại có một người đàn ông đang ngồi.
"A!" Cố Chi sợ đến hét lên một tiếng, lập tức nhảy lên khỏi giường.
Người đàn ông bộ dáng 40, 50 tuổi, tướng mạo thô lỗ, mặc một thân áo khoác dài màu nâu chất liệu tốt nhất, trên môi có ria mép, lúc này đang ngồi bên giường, hướng về phía cô hút xì gà.
Cố Chi bị dọa phát sợ, vừa nghĩ đến chính mình bị người đàn ông này nhìn chằm chằm khi ngủ liền nổi da gà, cô dùng cánh tay đỡ người ngồi dậy, kết quả chỗ khuỷu tay cánh tay trái tê rần.
Cố Chi hít một tiếng, chau mày, cúi đầu, nhìn thấy chỗ khuỷu tay của mình thậm chí có một vết kim, tựa như vừa mới tiêm không lâu, lỗ kim còn có máu tụ lại nhàn nhạt.
Người đàn ông tựa như cũng không nghĩ đến Cố Chi sẽ phản ứng lớn như vậy, bị cô hét đến xì gà trong miệng khẽ run lên, sau đó vội duỗi tay, an ủi: "Đừng sợ, khà khà, đừng sợ."
Cố Chi dùng cả chân tay, bò đến góc giường chỗ cách xa người đàn ông, sau đó cảnh giác đánh giá xung quanh.
Xác thực không phải tầng hầm hay kho hàng âm u ẩm ướt, cô đang ở trong một căn phòng bất kể là trang trí hay là trang hoàng đều vô cùng xa hoa.
Có tiền như vậy, cũng không phải cướp tiền.
Ngoại trừ cướp tiền thì đó chính là cướp sắc?
Cố Chi cả kinh, sau đó lập tức vén chăn lên kiểm tra một chút, ngoại trừ cánh tay có một lỗ kim, quần áo vẫn là bộ đồ lúc trước, chỉ