Phó quan nhận mệnh giơ tay lên, thế là toàn bộ binh sĩ có trang bị của Trần gia đều đồng loạt thu vũ khí lại, theo trình tự lùi lại, nhanh chóng biến mất.
Trần Gia Minh mới từ Châu Phi trở về thấy vậy, cũng ra hiệu cho người Hoắc Đình Sâm dẫn đến, sau đó tất cả những vệ sĩ mặc đồ đen đều lui hết vào trong xe.
Cố Chi nhìn người của hai bên đều tản đi, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Đình Sâm kiểm tra toàn người Cố Chi từ trên xuống dưới, nắm bả vai cô xoay một vòng: "Có bị thương chỗ nào không?"
"Không có, không có." Cố Chi cảm thấy Hoắc Đình Sâm quá sợ hãi rồi, có điều anh cho rằng cô bị bắt cốc, dẫn nhiều người như vậy đến để cứu cô, trong lòng Cố Chi vẫn là rất vừa lòng đối với cái này.
Hoắc Đình Sâm kéo tay Cố Chi: "Đi theo anh."
"Hoắc tiên sinh." Đột nhiên có người phía sau gọi anh lại.
Hoắc Đình Sâm ngừng lại, nhìn thấy Trần Thiệu Hoàn đang cười bước về phía anh.
Người đàn ông lập tức nhíu mày, hơi thở cả người lập tức trở nên vô cùng không thân thiện, tính công kích rất mạnh.
"Xin đợi một chút." Trần Thiệu Hoàn nói như vậy với Hoắc Đình Sâm, sau đó trực tiếp đi về phía Cố Chi, nói: "Theo tôi vào thôi, ba còn có vài lời muốn hỏi em."
"Ừ." Cố Chi gật đầu, sau đó quay đầu nói với Hoắc Đình Sâm: "Anh về trước đi."
Hoắc Đình Sâm không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chỉ là nắm chặt tay Cố Chi hơn một chút.
Cố Chi vỗ vỗ mu bàn tay của Hoắc Đình Sâm: "Yên tâm, bọn họ sẽ không làm tổn thương tôi."
Trần Thiệu Hoàn cũng cười quay về phía Hoắc Đình Sâm đang duy trì cảnh giác: "Hoắc tiên sinh yên tâm, ba tôi sẽ không làm tổn thương con gái mình, tôi cũng không làm tổn thương em gái mình, người nơi này cũng không dám làm tổn thương đến đại tiểu thư của bọn họ."
Hoắc Đình Sâm nghe được khiếp sợ lại mờ mịt, nghi ngờ hỏi: "Con gái? Em gái? Đại tiểu thư?"
Cố Chi rút tay khỏi lòng bàn tay Hoắc Đình Sâm, gật đầu: "Tôi tìm được người thân rồi, anh nên chúc mừng tôi."
Cô nói: "Anh đi trước đi, còn lại lần sau tôi sẽ giải thích cho anh."
Cố Chi theo Trần Thiệu Hoàn một lần nữa đi vào.
Cảnh vệ ngoài cổng đóng cổng sắt.
Hoắc Đình Sâm sững sờ đứng tại chỗ.
....
Trần Thiêm Hoằng ngồi trên sô pha, nhìn Trần Thiệu Hoàn dẫn Cố Chi quay lại, cười một tiếng.
"Thu tay rồi?" Ông bình tĩnh hỏi.
Trần Thiệu Hoàn gật đầu, cung kính nói: "Vâng, ba."
Cố Chi ngồi xuống: "Còn có chuyện gì không?"
Trần Thiêm Hoằng: "Vậy con chuyển đến đây đi, sống cùng với chúng ta, ta sẽ tìm một ngày tổ chức tiệc tối, tuyên bố với tất cả mọi người con là con gái của Trần Thiêm Hoằng ta."
Cố Chi nghe xong mím môi, suy tư một chút, sau đó nói: "Tôi đâu nói không chấp nhận ông, ông có thể tìm ngày công bố tôi là con gái ông, thế nhưng tôi không muốn chuyển đến đây, bởi vì tôi là người trưởng thành, cũng đã sớm độc lập, tôi sống rất tốt, có công việc của mình, bây giờ tôi sống ở Âu Nhã Lệ Quang đường Phúc Hi, hoan nghênh ông đến làm khách, tham quan nhà tôi."
Trần Thiêm Hoằng không nghĩ mình sẽ bị từ chối, ngậm xì gà, nhìn cô con gái thật vất vả mới tìm được này.
Cho dù nói thế nào, cô chịu nhận ông, ông đã hết sức hài lòng rồi.
Hai mươi năm trước thiếu vắng, ông biết cô trải qua rất khổ sở, hơn nữa vừa nghĩ đến mấy chuyện kia là thấy đau lòng, ông biết cô còn phải nuôi một người con trai khác của Cố Lăng Chức, mười sáu tuổi đã bị tên chó Hoắc Đình Sâm chà đạp, thiếu chút nữa làm vợ bé cho nhà thương gia toàn hơi tiền.
Con gái của Trần Thiêm Hoằng ông, biết bao nhiêu người cầu cưới, sao có thể làm vợ bé, còn là vợ bé nhà thương gia.
Đời này ông tôn kính người đọc sách nhất, khi làm thổ phỉ ông cũng không ức hiếp dân chúng, thế nhưng vẫn xem thường những thương nhân một thân mùi tiền kia. Rõ ràng sau lưng không chuyện ác nào không làm nhưng vẫn giả bộ ra dáng, dối trá làm vẻ, còn không bằng những tên thổ phỉ làm giàu như bọn họ, ác là ác thiện là thiện, có ân báo ân có thù báo thù, chẳng qua là ra ngoài liều mạng với súng đạn, không làm những trò mờ ám kia ở sau lưng người khác.
Ông muốn bù đắp cho Cố Chi hết khả năng của mình, thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, nếu như cô đã nói không muốn chuyển đến cùng sinh sống, vậy thì không sống cùng nhau, không cưỡng ép cô, dù sao cũng có xe, một lát là có thể gặp nhau.
Thế là Trần Thiêm Hoằng nói: "Cũng được, vậy con ở đây ăn tối xong thì đi, sau này thường đến, hai ngày sau ta đến thăm nhà con."
Cố Chi gật gật đầu: "Ừ."
Trần Thiêm Hoằng nhả một vòng khói.
Hương khói bay qua bên Cố Chi, cô không nhịn được nhíu nhíu mày, khẽ ho hai tiếng.
Trần Thiêm Hoằng nghe thấy tiếng ho của Cố Chi, lập tức hỏi: "Sao vậy?" Ông nhìn xì gà trong tay mình, nghĩ đến lúc nãy trong phòng, ông hút xì gà, biểu tình của Cố Chi tựa như không quá thoải mái, hỏi, "Con không thích mùi của cái này?"
Cố Chi gật gật đầu. Đang muốn nói không sao ông hút đi, Trần Thiêm Hoằng lập tức ấn một nửa cây xì gà đang hút trong tay xuống gạt tàn: "Vậy sau này con ở đây ta sẽ không hút, con còn cái gì không vừa ý với ba con thì cứ việc nói, ba con cái gì cũng nghe con."
Cố Chi không nghĩ tới ông sẽ thẳng thắn như vậy, vui vẻ mỉm cười: "Được."
Trần Thiệu Hoàn nhìn xì gà bị Trần Thiêm Hoằng một tay ấn tắt trong gạt tàn, kinh ngạc không thôi.
Trần Thiêm Hoằng ở Nam Kinh hay ở Thượng Hải, cho dù gặp quan lớn gì, xì gà đều hút không ngừng, chưa từng sợ ai, hôm nay lại vì một tiếng ho của Cố Chi, ngớ ra nói không hút là không hút.
Như là gặp khắc tinh trong đời.
Cố Chi ở Trần gia ăn xong bữa tối chuẩn bị về Âu Nhã Lệ Quang, rốt cuộc cũng nhớ ra Tạ Dư cùng bị bắt đến đây với cô.
Trần Thiệu Hoàn nói Tạ Dư đã tỉnh rồi, không bị thương, bọn họ thả cậu ta đi rồi.
Cố Chi yên tâm, thở phào một hơi.
Trần Thiêm Hoằng: "Nếu như đã muốn về vậy để anh con đưa con về."
Trần Thiệu Hoàn tựa như đã sớm đoán được Trần Thiêm Hoằng sẽ nói như vậy, cầm chìa khóa xe: "Xe đã chuẩn bị xong rồi."
Cố Chi nhìn Trần Thiệu Hoàn một cái, cũng không phản bác.
Chỉ là lúc gần đi, Trần Thiêm Hoằng đột nhiên ở phía sau gọi cô lại: "Con gái."
Cố Chi quay người: "Sao vậy?"
Trần Thiêm Hoằng gọi Cố Chi lại, tựa như có chút mất tự nhiên, thậm chí có chút khẩn trương, theo thói quen lấy xì gà trong túi, vừa định châm lửa, lại nghĩ đến Cố Chi không thích mùi của cái này, lại thả xuống.
Cố Chi nghiêng đầu, không hiểu nhìn ông.
Trần Thiêm Hoằng lại một lần nữa thả xì gà lại, nhìn mặt Cố Chi, nhịn hồi lâu mới nói: "Nếu con đã đồng ý nhận ta rồi, này đã hơn nửa ngày rồi, con cũng không, cũng không gọi ta một tiếng."
Cố Chi phì một tiếng bật cười.
Hóa ra là vì vậy.
Sau đó cô xoay người, đối mặt với Trần Thiêm Hoằng, rõ ràng gọi một tiếng: "Ba."
Trần Thiêm Hoằng nghe được một tiếng gọi mình tâm tâm niệm niệm này, vội vàng đáp lời: "Ôi, ôi, được."
Trần Thiêm Hoằng nhìn Cố Chi dáng ngọc yêu kiều trước mặt, hoảng hốt nhớ đến hai mươi năm trước, Cố Lăng Chức cười rạng rỡ như vậy đứng trước mặt ông.
Người đàn ông viền mắt bỗng dưng đỏ, mũi cay cay không ngừng, quay người đi, khoát khoát tay về phía hai người: "Đi đi, đi đi."
Cố Chi lên xe của Trần Thiệu Hoàn về Âu Nhã Lệ Quang.
Cố Chi với người anh trai trên danh nghĩa này ngồi cùng một chỗ, nhất thời không tìm được chủ đề, trong xe rất yên tĩnh.
Trần Thiệu Hoàn mặc dù là con nuôi của Trần Thiêm Hoằng, nhưng năm đó có thể còn nhỏ mà đã được Trần Thiêm Hoằng nhìn trúng nhận làm con nuôi, tuyên bố với bên ngoài là con ruột, chắc chắn cũng không đơn giản. Có thể nhìn ra Trần Thiêm Hoằng rất thích người con nuôi này, Trần Thiệu Hoàn đối với Trần Thiêm Hoằng vẫn luôn rất cung kính.
Cố Chi muốn tìm cái gì nói nói một chút, đột nhiên nhớ đến miếng ngọc bích lần trước cô bán cho Trần Thiệu Hoàn kia.
Hôm nay Trần Thiêm Hoằng vẫn luôn không nhắc với cô về miếng ngọc bích kia, chắc là không biết về chuyện này, cho nên miếng ngọc bích kia, chắc là Trần Thiệu Hoàn tự mua của cô.
Cố Chi do dự một hồi, vẫn không gọi được câu "Anh trai", mà hỏi: "Trần sư trưởng."
Trần Thiệu Hoàn quay đầu nhìn cô một chút: "Gọi anh trai là được rồi."
Cố Chi: "......."
Cô cười gượng hai tiếng, lại hỏi: "Miếng ngọc bích của tôi lần trước anh mua, anh thích thu thập những thứ đồ cổ này sao?"
Nhìn vẻ ngoài của Trần Thiệu Hoàn, tuấn tú thì tuấn tú, nhưng không giống với nhà tư bản Hoắc Đình Sâm quý khí mười phần, ngậm thìa vàng lớn lên, nhìn bộ dáng Trần Thiệu Hoàn, thật sự không giống với một người thích đồ cổ.
Trần Thiệu Hoàn sau khi nghe Cố Chi nói đến vấn đề này thì im lặng một lát, mới nói: "Vì một số chuyện riêng của tôi."
Cố Chi "Ồ" một tiếng, Trần Thiệu Hoàn nếu như đã không muốn nói nhiều, cô cũng không tiện hỏi nữa.
Trần Thiệu Hoàn đưa Cố Chi đến Âu Nhã Lệ Quang, hai người nói từ biệt.
Bảo vệ ngoài cổng mở cửa, nói Hoắc tiên sinh đến rồi, vẫn luôn đợi ở bên trong.
Từ buổi chiều nay sau khi rời khỏi Trần gia, Hoắc Đình Sâm liền trực tiếp đến Âu Nhã Lệ Quang, đến đây đợi Cố Chi.
Cố Chi nhìn thấy Hoắc Đình Sâm ngồi trên sô pha.
Hoắc Đình Sâm nghe tiếng Cố Chi vào cửa, lập tức ngẩng đầu, tiến đến, thấy Cố Chi không mất một sợi tóc, hỏi dò: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì."
Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm một cái, nghĩ hôm nay anh tưởng rằng cô bị bắt cóc còn biết đem người đến cứu cô, cũng xem như những ngày này cô không thương nhầm anh, cũng không lãng phí nụ hôn với hắn, thế là kéo anh ngồi xuống, nói đại khái mọi chuyện.
Trải qua một buổi chiều Hoắc Đình Sâm suy nghĩ lung tung thật ra trong lòng cũng đoán được đại khái, nhưng bây giờ khi nghe Cố Chi tự mình nói ra, vẫn chấn kinh không thôi.
"Thật, thật sao?" Hắn hỏi.
"Đương nhiên." Cố Chi đắc ý giương cằm.
Lúc trước cô vốn còn ghen tị với Hoắc Đình Sâm có một người ba tốt trong lòng, không như cô ngay cả ba là ai cũng không biết, nhưng bây giờ cô cũng có ba rồi, hơn nữa còn là một người ba lợi hại.
Sau khi chấn kinh, Hoắc Đình Sâm nhìn khuôn mặt tinh xảo của Cố Chi, cùng với biểu tình đắc ý trên mặt cô.
Người đàn ông không nhịn được cười khổ. Trần Thiêm Hoằng nắm chắc thực quyền trong tay, là bá chủ một vùng Thiểm Tây, lại là thổ phỉ nổi tiếng, ai gặp ông mà không phải cho mấy phần mặt mũi. Cái cây nghiêng này không hổ là cái cây nghiêng của anh, lúc trước anh luôn cho rằng nghiêng như vậy là bởi vì hoàn cảnh xấu của sau này ảnh hưởng, kết quả bây giờ xem ra không chỉ bởi vì hoàn cảnh sau này, còn bởi vì cô có một người ba là một cái cây nghiêng, cho nên gen di truyền quyết định hơi thở thổ phỉ của Cố Chi đến từ đâu.
Người đàn ông cười khổ rồi đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Hoắc gia vẫn luôn là gia đình buôn bán, địa bàn chủ yếu ở Thượng Hải, anh và Trần Thiệu Hoàn cũng chỉ