Cố Chi và Hoắc Đình Sâm chụp rất nhiều ảnh khi ở Mỹ, sau khi trở về Hoắc Đình Sâm rửa những tấm ảnh đó rồi làm thành album ảnh.
Có một số ảnh phong cảnh, ảnh chụp chung của anh và Cố Chi, còn có phần lớn đều là ảnh anh chụp riêng cho Cố Chi.
Cố Chi chọn mấy tấm ảnh chụp đẹp đẹp bỏ vào trong khung ảnh, đặt ở trong phòng ngủ và thư phòng, nhìn trong khung hình là ảnh chụp chung của cô và Hoắc Đình Sâm, lúc này mới hoảng hốt có cảm đã giác kết hôn rồi.
Kỳ nghỉ tuần trăng mật hai tháng này là Hoắc Đình Sâm vất vả lắm mới bớt ra được, sau khi trở về chờ anh là công việc cần xử lý chất cao như núi, mỗi ngày đều bận rộn đi làm.
Cố Chi thì mỗi ngày đều đi thị sát việc kinh doanh của mình, đề xuất ý kiến cho cửa hàng, sau đó lúc rảnh thì chơi mạt chược.
Mẹ Hoắc Đình Sâm- Hoắc phu nhân quả nhiên là giống như trước khi kết hôn, hẹn Cố Chi chơi mạt chược.
Địa điểm chơi mạt chược quyết định ở trong nhà vị phu nhân giàu có nào đó, mặc dù Cố Chi không tính là lính mới nhưng cùng mấy bà lớn có thâm niên chơi mạt chược mấy chục năm vẫn không thể so được, chỉ chốc lát sau túi tiền đã bị thua sạch.
Mẹ Hoắc Đình Sâm lại thắng không ít.
Lúc tan cuộc những vị phu nhân khác cười nói nhà cô một người thắng một người thua, tiền vẫn vào túi nhà mình.
Cố Chi bị các phu nhân nói còn rất ngượng ngùng, khi đứng dậy rời đi có thể là vì ngồi quá lâu, trước mắt choáng váng đầu gối mềm nhũn còn suýt ngã xuống, may mắn phu nhân bên cạnh kịp thời đưa tay đỡ cô mới không ngã, chỉ là hơi trẹo chân.
“Ôi chao! Cẩn thận một chút!”
Cố Chi gật đầu: “Cháu cảm ơn.”
Một vị phu nhân dáng người hơi mập quan sát Cố Chi từ trên xuống dưới một lượt, nụ cười đột nhiên mập mờ: “Ôi chao ban ngày ban mặt sao chân lại mềm nhũn thế.”
Vị phu nhân đỡ Cố Chi cũng cười, quay đầu: “Người ta vợ chồng trẻ mà.”
Phu nhân hơi mập đưa mắt nhìn Hoắc phu nhân: “Chị Hoắc khi nào thì ôm cháu vậy.”
Hoắc phu nhân nghe xong mỉm cười, nhìn về phía Cố Chi.
Cố Chi đương nhiên biết các cô dì đang nói cái gì, trong mắt người ngoài những vị phu nhân này nhìn qua cao quý trang nhã, trên thực tế chuyện riêng tư gì cũng dám đùa giỡn, đụng phải chuyện giống như tiểu bối kết hôn, thích nhất là trêu chọc vài câu.
Nhưng mà Hoắc Đình Sâm mấy hôm nay bận rộn tăng ca, tối hôm qua cô cũng đã ngủ còn lâu mới có chuyện này nọ mà bọn họ nói.
Còn có cháu trai cái gì, nào có nhanh như vậy.
Cố Chi cười đến có hơi xấu hổ.
Hoắc phu nhân đi qua hỏi: “Chân có bị trẹo gì không?”
Cố Chi lắc đầu: “Không ạ.”
Phu nhân hơi mập chỉ vào vài vị phu nhân còn lại: “Người ta đây mới là thân thiết với con dâu, mấy bà chỉ biết nói mấy chuyện không biết xấu hổ kia.”
Mấy vị phu nhân cười cắn hạt dưa.
Tan hội mạt chược, Hoắc phu nhân đi về nhà họ Hoắc trước, Cố Chi nhìn thời gian, còn một tiếng nữa là Hoắc Đình Sâm tan làm, vì thế bảo Tạ Dư trực tiếp lái xe đến công ty Hoắc thị.
Hoắc thị, Hoắc Đình Sâm vừa làm xong công việc trong tay, nghĩ hôm nay hẳn là có thể tan làm đúng giờ.
Trần Gia Minh cười nói phu nhân đến.
Cố Chi vào phòng làm việc của Hoắc Đình Sâm.
Trần Gia Minh quan tâm đóng cửa cho hai người.
Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm ngồi trên ghế, giận dữ liếc nhìn anh.
Hoắc Đình Sâm cười mở rộng vòng tay: “Qua đây.”
Cố Chi đi qua, ngồi trên đùi Hoắc Đình Sâm.
Tâm trạng Hoắc Đình Sâm rất tốt: “Tới đón anh tam làm hả?”
Ánh mắt Cố Chi nhìn ảnh chụp của hai người trên bàn làm việc của Hoắc Đình Sâm: “Ừm.”
Hoắc Đình Sâm: “Chiều hôm nay đi chơi mạt chược cùng mẹ?”
Vừa nhắc đến Cố Chi rất khó chịu: “Lại thua rồi.”
Cô nói: “Còn trẹo chân nữa.” Hơn nữa còn bị trêu.
“Trẹo chân?” Hoắc Đình Sâm nhìn dưới chân Cố Chi, “Trẹo chỗ nào? Đau không?”
Cố Chi gật đầu: “Đau.”
Hoắc Đình Sâm đặt cô trên ghế, ngồi xổm người xuống kiểm tra mắt cá chân của Cố Chi.
“Chân nào? Trẹo chỗ nào?”
Cố Chi ngoan ngoãn duỗi thẳng bắp chân cho Hoắc Đình Sâm kiểm tra.
Thật ra chỉ là hơi trẹo một chút, bây giờ đã không còn đau nữa rồi, nhưng cô thấy dáng vẻ Hoắc Đình Sâm căng thẳng, không kìm nén được vui vẻ.
Hoắc Đình Sâm cởi giày của Cố Chi, nắm lấy mắt cá chân Cố Chi xoay trái phải: “Thế này có đau không?”
Chân được bàn tay ấm áp của anh bao lấy, Cố Chi cười mỉm gật đầu: “Đau.”
Hoắc Đình Sâm ngẩng đầu nhìn nụ cười của Cố Chi, biết cô đang lừa anh.
Sau đó anh cũng cười.
Cố Chi biết đã bị Hoắc Đình Sâm nhìn thấu, vì thế muốn rút chân về lại phát hiện Hoắc Đình Sâm nắm chặt cẳng chân của mình.
Hôm nay cô đi tất da chân, Hoắc Đình Sâm cúi đầu, nhìn thấy năm ngón chân nhỏ nhắn trơn mịn của Cố Chi được bao bọc trong tất da chân, mỗi ngón chân đều được tô sơn móng màu đỏ, đẹp cực kỳ.
Cố Chi dùng chân đá nhẹ Hoắc Đình Sâm một cái, ra hiệu anh buông tay.
Hoắc Đình Sâm lại không buông tay, mà thuận theo mắt cá chân của cô hướng lên, cảm nhận làn da ở cẳng chân được tất chân bao lấy.
Tê ngứa.
Cố Chi hơi hạ cằm xuống: “Buông ra đi.”
Hoắc Đình Sâm nghe xong nhíu mày, quả thực buông chân Cố Chi ra, sau đó đứng dậy.
Không biết vì sao, Cố Chi lại đỏ mặt, cảm nhận được nhịp tim của mình dường như đập nhanh hơn một chút, giống như vẫn còn nhớ đến cảm giác vừa rồi đầu ngón tay người đàn ông lướt qua cẳng chân của mình.
Cô đứng dậy, cố gắng quên đi cảm giác mập mờ kỳ lạ ban nãy: “Sắp tan làm chưa?”
Hoắc Đình Sâm nhìn gương mặt ửng đỏ của Cố Chi, cười nhẹ: “Chờ không nổi rồi?”
Cố Chi kịp thời hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của anh, mặt nhỏ lập tức đỏ bừng: “Hoắc Đình Sâm!”
Hoắc Đình Sâm ôm eo Cố Chi từ phía sau: “Không sao, trong đây cũng được.”
Cố Chi trực tiếp bị dọa đến cứng đờ lưng, nhìn về phía cửa phòng làm việc, sau đó cúi đầu tách tay Hoắc Đình Sâm đang ôm eo cô ra: “Anh anh anh buông em ra.”
Mấy ngày nay bận rộn, Hoắc Đình Sâm đói mấy ngày rồi, đêm qua vất vả lắm sắp ăn được, kết quả anh tắm rửa xong đi ra Cố Chi đã tự mình ngủ ngon lành, anh đến hôn cô kết quả còn bị cô gái này trong lúc mơ ngủ đẩy ra, vừa ngủ vừa lẩm bẩm nói không được nghịch.
Hôm nay vốn chuẩn bị tan làm sớm một chút về nhà, kết quả cô lại trực tiếp chạy đến nơi anh làm việc.
Hoắc Đình Sâm hít một hơi, nói với Cố Chi không an phận trong ngực uốn qua uốn lại: “Đừng nghịch.”
Cố Chi: “Hm?”
Hoắc Đình Sâm đè người cô về phía sau, để cô cảm nhận được.
Cố Chi cảm nhận được gì đó, nháy mắt mặt đã nóng bừng, muốn chạy kết quả bị Hoắc Đình Sâm trực tiếp đẩy đến trên bàn làm việc của anh.
Cố Chi: “Huhuhuhuhu.”
Hoắc Đình Sâm: “Ngoan.”
Cố Chi: “Sẽ có người.”
Hoắc Đình Sâm: “Sẽ không.”
Rõ ràng biết bà chủ tiến vào phòng làm việc, hai người ở bên trong một mình, nếu như Trần Gia Minh còn dám thả người tới quấy rầy, vậy đơn giản là không muốn đi làm nữa.
Cố Chi nhìn đôi mắt đen nhánh của Hoắc Đình Sâm, lập tức cực kỳ tủi thân: “Hoắc Đình Sâm, vì sao anh luôn thích làm ở những nơi không bình thường thế?”
Lần trước là bãi biển, lần này lại là nơi này, cô cũng không biết tiếp sau sẽ còn cái gì nữa.
Hoắc Đình Sâm: “Tối qua tại nơi bình thường đã cho em cơ hội rồi, em không muốn.”
Sau đó Cố Chi nghĩ đến tình cảnh tối qua hôm Hoắc Đình Sâm sán lại, kết quả bị cô đang ngủ say lười biếng
chả muốn làm gì từ chối.
“...”
Hối hận.
Hoắc Đình Sâm cười: “Lần sau còn lười không?”
Cố Chi lắc đầu.
Không dám lười nữa.
…
Sau khi tất cả kết thúc, mặt trời đang lặn hoàng hôn lên.
Đã quá giờ tan làm, Trần Gia Minh rất biết điều, cho dù đã qua giờ tan làm, cũng không có người đến quấy rầy.
Cố Chi run rẩy, nhìn Hoắc Đình Sâm ném tất chân đã bị xé rách vào thùng rác.
Hoắc Đình Sâm khôi phục cả văn phòng lại nguyên trạng, lại mở cửa sổ để thoáng khí, sau đó mới hỏi Cố Chi vẫn luôn làm ổ ở sô pha: “Đỡ chưa, chúng ta về nhà.”
Tay Cố Chi vẫn ôm lấy bụng dưới, nói một câu: “Đau.”
Không biết vì sao, sau khi xong việc bụng dưới của cô đột nhiên đau âm ỉ, cũng không phải là rất đau, âm ỉ nhưng lại khiến người ta không thể coi nhẹ.
Cố Chi đang nghĩ có phải mình sắp đến mùa dâu hay không, lần trước là ngày mấy cô cũng quên mất rồi, nhưng từ khi cô ở bên Hoắc Đình Sâm, đến mùa dâu cũng rất ít khi bị đau.
Hoắc Đình Sâm cho rằng Cố Chi vẫn đang làm nũng với anh, cười nói: “Chúng ta về nhà đã có được không?”
Cố Chi mãi chưa đứng dậy, giương mắt nhìn Hoắc Đình Sâm: “Chồng ơi, thật sự đau lắm.”
Hoắc Đình Sâm nhìn môi Cố Chi giống như trắng bệch, lúc này mới nhận ra không đúng, vội đi qua: “Sao vậy? Đau chỗ nào?”
Cố Chi cầm lấy tay Hoắc Đình Sâm ấn lên bụng dưới của cô: “Ở đây.”
Hoắc Đình Sâm sờ lên bụng dưới bằng phẳng của Cố Chi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, ôm ngang người lên xông ra ngoài.
Bộ phận thư ký.
Trần Gia Minh bảo tất cả mọi người tan làm trước, cười dâm tà nhìn cánh cửa phòng làm việc của giám đốc đóng siêu chặt. Ầm, cửa phòng làm việc bị đẩy ra kêu ầm một tiếng, anh ta nhìn Hoắc Đình Sâm ôm ngang Cố Chi, mặt mũi tràn ngập lo lắng.
Trần Gia Minh sợ hãi kêu lên, vội chạy qua: “Hoắc, Hoắc tổng?”
Hoắc Đình Sâm cúi đầu nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Cố Chi: “Đi bệnh viện!”
…
Trong bệnh viện.
Mùi nước khử trùng rất nặng.
Cố Chi được đưa vào phòng kiểm tra.
Trần Gia Minh nhìn Hoắc tổng vẫn luôn đứng ngồi không yên, im lặng.
Chỉ lát sau, cửa phòng kiểm tra mở ra, bác sĩ ra ngoài.
Hoắc Đình Sâm lập tức xông lên: “Bác sĩ, sao rồi, không sao chứ?”
Bác sĩ tháo khẩu trang trên mặt xuống, nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt.
“Mang thai rồi.” Bác sĩ nói.
Hoắc Đình Sâm tựa như đã đoán được, sau khi nghe được mang thai hơi thở phào, sau đó lại căng thẳng: “Vậy…”
Bác sĩ vừa nghe tựa như tức giận, cũng mặc kệ người đàn ông trước mặt có phải là nhà tư bản không có nhân tính nhất Thượng Hải hay không, lên tiếng trách mắng.
“Đã kết hôn được một thời gian rồi còn cần người khác thay mấy cô cậu tính toán sao? Mang thai hai tháng rồi cũng không biết?”
Hoắc Đình Sâm yên lặng chịu trách mắng.
Sau khi về nước anh bận làm việc quá, đã quên nhẩm ngày dâu của Cố Chi.
Là sự sơ suất của anh.
Trần Gia Minh ở bên cạnh nhìn vị bác sĩ đang dạy bảo Hoắc tổng nhà mình, nhìn đến sợ hết hồn.
“Tôi nói cậu cũng thật là, biết rằng mấy cô cậu tuổi trẻ, nhưng chuyện phòng the vẫn phải tiết chế có biết không, người lớn bên trong cũng chịu không nổi, vậy đứa trẻ trong bụng có thể chịu được sao?”
Nghe đến đây, Trần Gia Minh nhìn khuôn mặt Hoắc tổng nhà mình vạn năm bất biến trước vạn biến chợt hiện lên nét đỏ ửng, kiểu kỳ quan khó gặp như thế, vì vậy tranh thủ nhìn thêm một chút.
Hoắc Đình Sâm không rảnh đi băn khoăn về Trần Gia Minh, che miệng ho nhẹ một tiếng, trong ánh mắt vẫn còn lo lắng.
Bác sĩ dạy bảo đủ rồi, cuối cùng nói: “Cũng may, không có gì đáng ngại, người lớn và đứa bé đều khỏe, nằm trên giường hai ngày là không sao rồi, có điều phải nhớ, 3 tháng đầu của thai kỳ không thể làm chuyện chăn gối.”
Lúc này trên mặt Hoắc Đình Sâm mới có chút vui mừng: “Cảm ơn bác sĩ.”
Trong phòng bệnh.
Trần Gia Minh đi gọi điện thoại thông báo với Hoắc Tông Kính và Trần Thiêm Hoằng, Hoắc Đình Sâm chăm Cố Chi.
Bụng Cố Chi đã hết đau, biết mình mang thai, sau đó biết là Hoắc Đình Sâm không biết tiết chế mới đến bệnh viện, trừng mắt liếc anh.
Hoắc Đình Sâm cười làm lành.
Hai tay Cố Chi đặt lên bụng, mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng vẫn không nhịn được cảm thán một câu thật nhanh.
Tính thời gian, mang thai vào lúc còn ở Mỹ hưởng tuần trăng mật, cũng không biết có phải lần kia không.
Cảm giác kỳ diệu sắp làm mẹ bao phủ toàn thân.
Tay Hoắc Đình Sâm phủ lên tay Cố Chi, cùng cô cảm nhận sinh mệnh bé nhỏ ở trong bụng.
Cố Chi liếc anh một cái, vẫn là dáng vẻ tsundere: “Cảm ơn em đi, anh sắp làm bố rồi.”
Hoắc Đình Sâm cười nói: “Cảm ơn.”
Cố Chi đột nhiên lại thở dài.
Hoắc Đình Sâm: “Sao vậy?”
Cố Chi: “Em đang lo tướng mạo của đứa nhỏ.”
Hoắc Đình Sâm: “Cái này cần phải lo lắng sao?”
Đứa nhỏ này lớn lên bất kể là giống anh hay là giống Cố Chi, hoặc nói là giống cả hai người anh và Cố Chi, đều tuyệt đối sẽ không xấu.
Điều anh không lo nhất chính là tướng mạo của đứa nhỏ.
Cố Chi lo lắng không thôi: “Giống anh cũng được giống em cũng tốt, nhưng điều em lo lắng là, ngộ nhỡ cách thế hệ, lớn lên giống ông ngoại nó thì phải làm sao?”
Hoắc Đình Sâm nghe xong cũng nghĩ đến Trần Thiêm Hoằng.
Sau đó im lặng.
Lúc trước nghe nói Trần Thiêm Hoằng có con gái, Thượng Hải nhiều người như vậy mà chả có ai đến cầu hôn trước, cũng là vì sợ con gái trông giống bố, đen nhánh vạm vỡ.
Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh, biết con gái mang thai nên Trần Thiêm Hoằng vội vàng chạy tới.
“...”
Nghe được có thứ gì đó nảy lên bùm bùm nổ tung.
Một vạn điểm bạo kích.