Dù Úc Ninh tha thiết muốn từ chối, nhưng nhìn đôi mắt già nua vẩn đục của bà, cậu lại không thể kháng cự.
Cậu đã nói dối bà ngoại, vì thế đành cố chấp sống chung với lời nói dối này.
Cậu không muốn bà ngoại lo lắng.
Khi bà ngưng giới thiệu đối tượng cho cậu, cậu sẽ nói mình với đối phương đã chia tay, dễ hợp dễ tan.
Sau này Úc Ninh chỉ muốn sống thật tốt với bà ngoại, nếu có thể gặp người thích hợp, cậu cũng hi vọng người đó sẽ đối xử thật tốt với bà.
Tắm xong nằm dài trên giường, Úc Ninh lăn lộn mãi không ngủ được.
Trong nhà không có điều hoà, chiếc quạt điện cũ rích kêu lách cách, vì dùng đã lâu nên âm thanh vô cùng lớn, càng quấy nhiễu tâm trí hỗn độn của Úc Ninh.
Cậu đã nợ Lục Quyện rất nhiều.
Rõ ràng là Lục Quyện tìm cậu giúp trước, cuối cùng cậu còn chưa kịp giải quyết khó khăn của Lục Quyện, đã được Lục Quyện cứu cánh mấy lần.
Cũng may Lục Quyện chỉ xem cậu như người công cụ.
Sau khi nghĩ kĩ, Úc Ninh vẫn trái lương tâm mở Wechat Lục Quyện.
Ninh Ninh rơi lệ: [ Anh Lục Quyện, anh có ở đó không? ]
Lục Quyện không có trả lời.
Úc Ninh nhìn đồng hồ, tuy cậu không hiểu rõ sinh hoạt ngày thường của tuyển thủ nhà nghề, nhưng lấy kinh nghiệm đôi ba lần xem phát sóng trực tiếp của game thủ chuyên nghiệp, thời gian này có lẽ là lúc bận rộn tập luyện nhất.
Cậu thở dài.
Nghĩ đến chuyện xoắn xuýt phải báo đáp ơn giúp đỡ của Lục Quyện như thế nào, việc nhờ cậy Lục Quyện giả làm bạn trai cậu để gặp bà cũng không còn là chuyện cấp bách.
Thấy vậy, cậu liền chui vào ổ chăn, dần cảm thấy buồn ngủ.
Trong cơn mệt mỏi, cậu thậm chí còn nghe thấy tiếng "Úc Ninh" trầm khàn của Lục Quyện bên tai, trước khi vành tai cậu bị hun nóng trong giấc mơ, chiếc điện thoại đặt cạnh giường đột nhiên rung lên.
Úc Ninh tức thì tỉnh ngủ.
Ngay khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ Wechat, chút buồn ngủ cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Lục Quyện lại gọi đến.
Úc Ninh không có thói quen nói chuyện điện thoại với người khác, cho dù là cùng Tống Triêun, hai người cũng chỉ thường nhắn tin qua Wechat, trừ phi không tiện gõ phím.
Nhưng vì đây là người cậu chủ động tìm đến, hơn cả người đó là Lục Quyện, cậu đành nhắm mắt nhắm mũi nghe máy.
"Anh Lục Quyện...?" Bởi vì đang nằm, giọng nói của cậu nhẹ nhàng hơn so với bình thường, mang theo chút khí.
Bàn tay cầm điện thoại của Lục Quyện khựng lại, phớt lờ ánh mắt đàm tiếu của những người phía sau, rời phòng huấn luyện đến phòng trà.
"Ừ, vừa đấu tập xong, tìm tôi có chuyện gì?"
Mỗi khi nói chuyện với Lục Quyện, đại não Úc Ninh chậm chạp hẳn, nghẹn họng một hồi mới giải thích: "Em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ."
Phòng ngủ cách âm không tốt, giờ này bà ngoại đã ngủ rồi, Úc Ninh sợ mình nói chuyện sẽ đánh thức bà, vội co mình vào trong chăn, cố ý đè giọng thật thấp.
Âm thanh của Úc Ninh nghe quá ghẹo người, bình thường giọng cậu trong trẻo rõ ràng, đôi khi còn vô thức kéo dài âm cuối, nhưng bây giờ sau khi hạ giọng lại trở nên có chút mềm mỏng khó hiểu, rõ ràng vẫn là giọng nói của một chàng trai nhưng so với chất giọng mềm mại tự nhiên của phái nữ vẫn...đáng yêu không kém.
Lục Quyện rót cho mình một ly nước đá, nước đá rót vào bụng, hắn khẽ ừ một tiếng, nghe có chút lạnh nhạt.
Úc Ninh chỉ nghe thấy bên kia truyền đến tiếng va chạm khe khẽ, cũng không nghĩ nhiều, thò đầu từ trong chăn ra hít thở.
Mùa hè nóng nực, lại không có điều hòa, cậu mới chui vào chăn không bao lâu đã ngộp đến mức túa mồ hôi khắp mặt.
"Cuối tuần sau...!anh có rảnh không?" Úc Ninh hít thở sâu mới dám hỏi tiếp, sợ Lục Quyện hiểu lầm, cậu lập tức giải thích, "Là như vậy, bà ngoại em muốn gặp anh một lần."
Nói xong lại cảm thấy có hàm ý khác, bèn bổ sung, "Lúc trước em nói với bà hai chúng ta rất hợp nhau, không cần đi xem mắt nữa, hôm nay em về nhà, bà hỏi em có thể dẫn anh về ăn bữa cơm không."
Tất nhiên cậu không có gan lặp lại những gì bà đã nói cho Lục Quyện.
Lục Quyện cũng đâu phải bạn trai của cậu thật.
Nhưng trọng điểm của Lục Quyện không đúng lắm, "Em về nhà?"
Úc Ninh ngạc nhiên, nhỏ giọng ừm một tiếng.
Hoàn toàn không nhận ra giọng điệu của Lục Quyện như thể đang tra hỏi.
Lục Quyện lại hỏi, "Giọng của em hơi nhỏ."
Thậm chí là quá mềm, không thể uống nước đá được.
"Em đang ở trong chăn...!Phòng ngủ cách âm không tốt, nếu anh nghe không rõ, chúng ta có thể nhắn tin." Úc Ninh cũng ngại nói thẳng, em không muốn nói chuyện điện thoại.
Lục Quyện uống thêm một ngụm nước, rồi mới trả lời, "Gần đây tôi luyện tập rất lâu, tay đau, gõ phím không thoải mái."
Hắn nói câu này rất bình tĩnh, rõ ràng là với giọng điệu bình thường, nhưng lại khiến người khác không kìm được chua xót.
Giống như điều này đã trở thành một thói quen.
Úc Ninh khẽ ồ lên.
Cậu biết tuyển thủ nhà nghề cơ bản đều mắc bệnh nghề nghiệp, rất nhiều tuyển thủ vì chấn thương mà phải giải nghệ.
Cậu không nghĩ tới Lục Quyện còn trẻ như vậy, cổ tay đã thương tổn nghiêm trọng.
Úc Ninh không biết làm thế nào để an ủi đối phương, cậu không dám tưởng tượng ra Lục Quyện sẽ khó chịu như thế nào nếu sau này hắn buộc phải giải nghệ vì chấn thương.
Cậu chưa kịp lên tiếng, Lục Quyện lại nói tiếp, "Sau này cứ gọi điện sẽ tiện hơn."
Úc Ninh im lặng vài giây, ồ lên một tiếng, lo lắng nói: "Căn cứ của anh có chuyên viên mát xa không? Có cần đến bác sĩ kiểm tra một chút không?"
"Tay của tuyển thủ nhà nghề rất quý giá."
Lục Quyện chậm rãi đặt chiếc cốc giấy xuống, "Tôi đã kiểm tra rồi, tay nghề của bác sĩ không tốt lắm, chỉ có thể dựa vào nghỉ ngơi."
Nghĩ đến mấy lần ba bốn giờ sáng hắn mới đi ngủ, Úc Ninh cảm thấy làm một tuyển thủ chuyên nghiệp thật sự rất khó, nhưng Lục Quyện không phải là gì của cậu, cậu cũng không có cách nào thuyết phục hắn, cho nên chỉ có thể đưa ra ý kiến, "Vậy anh đi nghỉ ngơi đi."
Không biết Lục Quyện có nghe thấy không, chỉ nhàn nhạt hỏi lại, "Em mới nói cuối tuần sau?"
Úc Ninh còn mải suy nghĩ xem một tuyển thủ chuyên nghiệp nên chăm sóc bản thân như thế nào cho tốt, đột nhiên bị Lục Quyện cắt ngang, cậu đáp lại hơi chậm và ậm ừ: "Đúng, cuối tuần sau...!một ngày là đủ."
"Nhà em hơi xa, nhưng chắc chắn có thể về trong ngày, tay nghề của bà ngoại em cũng tốt lắm, lúc đó mời anh nếm thử."
"Nhưng nếu anh