Ảnh?
Ảnh nào cơ?
Úc Ninh ngạc nhiên, "Ảnh gì ạ?"
Dù có đi chơi ở đâu, cậu cũng không có thói quen chụp ảnh làm kỷ niệm.
Giọng điệu Úc Ninh có chút hoang mang, có vẻ ngốc manh hơn bình thường, ngay cả âm cuối cũng bất giác kéo dài ra.
Một lúc sau, Úc Ninh vẫn thấy Lục Quyện đang trong trạng thái "soạn tin nhắn..." rồi đột ngột biến mất, không lâu sau lại xuất hiện.
Úc Ninh: "...?"
Nhưng cậu ngại không dám ghẹo Lục Quyện, anh đang soạn văn đấy à?
Dừng ở hiển thị "đang soạn tin nhắn..." cỡ năm sáu phút, cuối cùng Lục Quyện cũng gửi sang một đoạn voice chat 30s.
"Em bị người khác chụp lén, đăng ảnh lên mạng."
Vẻn vẹn nửa phút, chỉ có vài từ ngắn ngủi, giữa câu có một khoảng nghỉ dài, giọng nói trầm thấp.
Úc Ninh cảm giác hình như Lục Quyện đang tức giận.
Nhưng cố gắng kiềm chế nó.
Nghe còn lạnh lùng hơn cả ngày thường.
Hoặc cũng có thể là ảo giác của cậu?
"Có thể gửi cho em xem với không?" Úc Ninh hỏi.
Không phải cậu chưa từng bị chụp trộm, nhưng đó là chuyện trong trường học.
Trường của cậu có một diễn đàn chung, thường sẽ có những người lén lút chụp ảnh người khác đăng lên, nhưng thái độ của mọi người khá tốt, nếu không thích thấy ảnh mình ở nơi công cộng thì có thể báo cáo xóa bài.
Cậu cũng từng gặp trường hợp có người hỏi cậu có thể chụp ảnh cậu rồi đăng lên không
Úc Ninh không thích cảm giác này, cho nên không đồng ý.
Chẳng mấy chốc, Lục Quyện gửi cho cậu một đường link Weibo.
Úc Ninh nói cảm ơn, bấm vào xem.
Đúng như Lục Quyện nói, cậu bị chụp trộm, Dịch Kim cũng bị dính vào ảnh.
Nhìn thấy tấm ảnh có mặt Dịch Kim, Úc Ninh có chút khó chịu nhíu mày, cậu là một streamer, bình thường có lộ mặt trên livestream, bị người khác chụp lén thật ra không phải điều gì to tát.
Nhưng Dịch Kim không phải, thằng bé là học sinh cấp ba bình thường.
Mà dưới bài viết bày, đã có hơn mấy ngàn bình luận.
Càng kỳ quái hơn nữa chính là có người nói cậu và Dịch Kim nhìn rất xứng đôi.
Bài viết này thậm chí còn ở top 1 hot search.
Mặc dù Úc Ninh không thường xài Weibo, nhưng cậu thừa biết top 1 này là mua.
Nụ cười treo trên môi Úc Ninh dần hạ xuống, mãi đến khi khóe môi đã mím thành một đường thẳng.
Cậu không do dự gửi tin nhắn riêng tư cho blogger nọ.
Ninh Ninh rơi lệ: [ Xin chào, tôi là streamer bạn học Purin, tôi đã xem những bức ảnh mà bạn đăng trên Weibo, là như vậy, bản thân tôi không thích những hình ảnh của mình lan truyền trên mạng, tất nhiên nếu bạn sưu tầm cá nhân thì có thể, nên tôi muốn thương lượng với bạn, bạn có thể xóa ảnh giúp tôi được không? ]
Cậu gửi xong tin nhắn, đợi một chút.
Vì cậu vừa đọc bình luận, một phút trước blogger vẫn đang trả lời bình luận người khác.
Nhưng blogger vẫn không đọc tin nhắn của cậu.
Úc Ninh là người rất có kiên nhẫn, cậu đã chờ gần nửa tiếng.
Cuối cùng vẫn đành quay lại trang của đối phương.
Mấy phút trước blogger này đăng một trạng thái mới —— 【 Tui sẽ không trả lời vì có quá nhiều tin nhắn riêng! PS: Tui không có thông tin liên lạc của anh trai nhỏ đâu! Lần sau sẽ cố gắng xin thử! Bài viết cũng sẽ không bị xóa! Miễn là mấy bà thích nó! 】
Úc Ninh: "..."
Úc Ninh có chút hoài nghi, blogger đã thấy tin nhắn riêng của cậu nên mới viết như vậy.
Vốn cậu cũng không quá khó chịu, nhưng vừa thấy bài đăng của đối phương, cậu ngay lập tức nhăn mặt.
Thái độ của cậu đâu có tệ đến vậy?
Úc Ninh có chút buồn bực, bởi vì ngoại trừ tin nhắn riêng, cậu không còn cách liên lạc với đối phương.
Mà bình luận thì càng ngày càng loạn.
Cậu thử để lại bình luận dưới Weibo của đối phương, lại nhận được lời nhắc từ hệ thống: "Bởi vì thiết lập của chủ bài viết nên không thể thao tác."
Úc Ninh sửng sốt, sau đó tiếp tục thử lại mấy lần, vẫn không được.
Blogger đã chặn tài khoản của cậu.
Úc Ninh: "..." Cũng không cần như thế chứ.
Cậu muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi nữa rồi.
Suy cho cùng người bị xâm phạm quyền riêng tư là cậu và Dịch Kim, đối phương lại cố tình không thèm đọc yêu cầu của cậu.
Úc Ninh tức giận, bỗng nhớ ra mình bỏ quên Lục Quyện nãy giờ.
Cậu không kìm lòng được gửi voice chat cho Lục Quyện, ngữ khí trập chùng, mang theo một chút giận dỗi, "Blogger chặn em rồi."
"Người đó cảm thấy có thể kiếm tiền trên hình ảnh của em sao?"
Lúc này Lục Quyện đã về phòng.
Đối với chuyện Úc Ninh mãi chưa trả lời tin nhắn, hắn không để ý nhiều.
Tuy rất muốn trực tiếp nhúng tay vào chuyện của Úc Ninh, nhưng dù sao đây cũng là việc cá nhân, hẳn là Úc Ninh sẽ có phương thức xử lý riêng.
Lục Quyện bước ra khỏi phòng tắm, bỗng nhận được voice chat của Úc Ninh
Có vẻ đã bực mình thật rồi.
Ngữ khí không giống với bình thường lắm.
Sống động hơn nhiều.
Lục Quyện khẽ cười, ném quần áo bẩn vào sọt đồ, tròng áo ngủ lên, không trả lời Úc Ninh ngay mà bấm vào Weibo của blogger kia.
Dùng tài khoản chính chủ của mình.
Úc Ninh đợi một hồi vẫn chưa thấy Lục Quyện đáp lại, bỗng nhận ra cậu có chút bốc đồng.
Coi như lúc trước Lục Quyện hỏi cậu có tức giận không, thì cũng chỉ vì yêu cầu phải giúp đỡ cậu của ba mẹ hắn thôi.
Cậu không thể xem Lục Quyện là người để cậu có thể tức giận hay mất bình tĩnh.
Nghĩ vậy, Úc Ninh vùi mặt vào lòng bàn tay.
Đột nhiên có hơi hụt hẫng.
Cậu không biết cảm giác này đến từ đâu.
Thực chất cậu là người khá nóng nảy.
Nhưng cậu không phải một đứa trẻ bình thường, cậu phải chăm sóc bà ngoại, cũng chỉ có mình bà ngoại thôi.
Cậu không thể nổi nóng, cũng không thể gây rắc rối
Như vậy