Bà ngoại nấu ăn rất ngon, Tống Triệu và Khương Hạo lần nào cũng mê món dưa muối Úc Ninh mang về, bản thân Úc Ninh cũng rất thích ăn.
Đợi đến lúc Lục Quyện thi đấu xong, Úc Ninh cảm thấy có khi mình đã xơi hết đống đồ ăn này của hắn rồi.
Úc Ninh ngẫm nghĩ một chút, đăng nhập vào ứng dụng chạy vặt địa phương xem thử.
Căn cứ TVT cách trường Úc Ninh không xa, đi taxi chỉ tốn khoảng hai mươi tệ.
Nhưng giá cả của dịch vụ chạy việc vặt phải lên đến cả trăm tệ.
Úc Ninh lại cân nhắc đến chuyển phát nhanh.
Bốn bình dưa muối khá nặng, phí giao hàng rơi vào khoảng hàng chục tệ...! Hơn nữa Úc Ninh còn để ý, trong quá trình vận chuyển từ chỗ bà ngoại đến đây, có một bình đã bị sứt mẻ sương sương.
Va chạm trong chuyển phát nhanh là khó tránh khỏi.
Sau khi so qua so lại, cách an toàn và thuận tiện nhất vẫn là cậu tự mang đến tận nơi.
Úc Ninh nghĩ kĩ, gửi voice chat cho Lục Quyện hỏi ngày mai có tiện không, cậu mang đồ qua cho hắn.
Có lẽ Lục Quyện đang rảnh rỗi, rất nhanh đã trả lời bằng voice chat, "Được, nếu mai em không có tiết, em có thể đến bất cứ lúc nào."
Giọng nói Lục Quyện rõ ràng, xen chút cảm giác mệt mỏi, khàn hơn ngày thường rất nhiều.
Ngày mai Úc Ninh chỉ có một tiết vào buổi sáng, vốn định chiều về sẽ phát sóng trực tiếp, bây giờ xem ra chỉ có thể hoãn lại một ngày.
"Vậy chiều mai em ghé."
Lục Quyện thẳng thắn đáp, "Tới nơi thì gọi."
Úc Ninh mơ hồ nghe thấy trong đoạn voice chat của Lục Quyện, hình như có tiếng người khác gọi hắn.
Quả nhiên Lục Quyện thật sự rất bận, Úc Ninh cũng không tiện quấy rầy hắn nữa.
Hôm sau, sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, Úc Ninh dọn đồ chuẩn bị về nhà, Khương Hạo lén lút huých Tống Triệu, nháy mắt với cậu.
Tống Triệu ghét bỏ nhìn dáng vẻ này của cậu ta, "Có gì nói mau, Ninh Ninh về mất bây giờ."
Khương Hạo tặc lưỡi, đưa tay bịt kín cái miệng của Tống Triệu, nhìn về phía Úc Ninh: "Úc Ninh này..."
Úc Ninh ngưng dọn sách vở, "Sao thế?"
"Ờ thì tối nay khoa bọn tao và trường đối diện tổ chức liên hoan." Khương Hạo ngập ngừng.
"Liên hoan thì liên quan gì đến Ninh Ninh? Mày lại đồng ý móc nối cho em gái nào rồi chứ gì?" Khương Hạo nói đến đây, Tống Triệu lập tức hiểu ra ý đồ của cậu ta.
"Cái gì mà lại? Tao chỉ nhận lời giúp đúng một lần thôi nhé, nữ sinh đó là bạn của trưởng khoa, ngày nào cũng gặng hỏi WeChat của Úc Ninh, tao không có cho, nhưng mà lần này từ chối không được, trưởng khoa đích thân nhờ tao mời Úc Ninh đến tham gia."
"Tư bản đàn áp." Khương Hạo cũng có chút không nói nên lời.
Nhưng cậu chàng cũng không thể nói thẳng với nhóm nữ sinh, nếu thích Úc Ninh thì tìm thẳng cậu ấy không phải tốt hơn sao? Cần gì phải thông qua cậu ta chứ.
Như vậy khiến cậu ta giống như một thẳng nam, không tìm được bạn gái.
"Buổi tối mấy giờ?" Úc Ninh đã dọn xong, nghiêng đầu hỏi Khương Hạo.
Nghe thế, Khương Hạo có chút ngoài ý muốn, "Khoảng sáu giờ, ở quán rượu ngay quảng trường."
Úc Ninh tính toán thời gian, đoán chừng đến căn cứ cũng không mất bao nhiêu thời gian, "Vậy để tao nói với trưởng khoa mày cho, tao đi."
Khương Hạo thở phào nhẹ nhõm.
"Sao bỗng dưng mày lại đồng ý thế?" Khi cậu và Tống Triệu rời phòng học, vẻ mặt Tống Triệu in rõ chữ khó hiểu.
Úc Ninh lắc đầu, "Tuy tao không thể nói thẳng với Khương Hạo mình thích con trai, nhưng cũng không thể để bọn họ luôn làm phiền cậu ấy."
Dù sao cũng là chuyện của cậu, Khương Hạo bị kép ở giữa hẳn sẽ không thoải mái.
Huống chi bình thường Khương Hạo đối xử với cậu không tồi, cậu không thể đẩy phiền toái lên đầu Khương Hạo.
Tống Triệu tặc lưỡi, không nhắc đến nữa.
Sau khi đi căn tin ăn cơm với Tống Triệu, Úc Ninh mới về nhà.
Cậu không nói với Tống Triệu chiều nay sẽ đến căn cứ TVT, nếu không còn phải khai cả chuyện Lục Quyện về nhà bà với cậu, có nhảy xuống sông Hoàng Hà rửa cũng không sạch.
Cân nhắc đến chuyện có thể Lục Quyện sẽ thức dậy khá trễ, Úc Ninh quyết định ở nhà sửa tài liệu viết luận xong rồi mới ghé.
Trước khi đi, cậu còn gửi tin nhắc trước cho Lục Quyện, canh giờ đến căn cứ rồi nhờ Lục Quyện ra cổng lấy.
Hai năm trôi qua, căn cứ TVT không thay đổi mấy, vẫn chỉ có vài chữ TVT mạ vàng trước cửa, tỏa sáng lấp lánh.
Khi Úc Ninh xách theo gói đồ xuống xe, tài xế còn hỏi với theo, "Người nhà cậu chơi game ở đây à?"
"Còn nhỏ mà mê game quá là không tốt đâu."
"Chơi game lãng phí bao nhiêu thời gian, tôi nói cậu nghe, mấy người theo con đường này toàn ít đọc sách..."
Úc Ninh ngẩng đầu nhìn tài xế, cậu đeo khẩu trang nên tài xế không thể thấy rõ mặt cậu, chỉ nhìn thấy đôi mắt cậu cong lên: "không phải đâu chú, cháu cảm thấy bọn họ đang làm rạng danh đất nước."
"Hơn nữa, đây không phải là chơi game mà là nghề nghiệp, một nghề được quốc gia công nhận."
Cho dù hiện tại thể thao điện tử đã rất phổ biến nhưng vẫn có không ít người cổ hủ xem thể thao điện tử là một công việc không đàng hoàng, kể cả nó có là sự thật đi nữa, trong số những người chơi game ấy, được bao nhiêu người có thể ghi dấu ấn ngoài các tuyển thủ chuyên nghiệp.
Úc Ninh nghe người tái xế này chỉ dùng một câu đánh đồng hết tất cả bọn họ, không thể nghe tiếp được.
Những tuyển thủ ấy ngày đêm tập luyện không chỉ vì ước mơ mà còn muốn giành lấy vinh quang cho đất nước mình.
Tài xế chưa lớn tuổi lắm, bị Úc Ninh xưng hô như thế thì biến sắc, đợi Úc Ninh lấy xong đồ thì im ỉm nổ máy bỏ chạy.
Úc Ninh nhìn đồng hồ, đến hơi sớm so với giờ hẹn với Lục Quyện, cậu ngoan ngoãn đứng đợi ở cổng.
Nhưng chưa được bao lâu, nhân viên bảo vệ thò ra từ buồng bảo vệ, cẩn thận quan sát cậu, như thể đang xác nhận chuyện gì.
Sau mấy lần, bảo vệ mới tiến lên chào hỏi với Úc Ninh, "Cậu là Úc Ninh đúng không?"
Úc Ninh sửng sốt, gật gật đầu, chưa kịp nói gì thì bảo vệ đã lên tiếng: "Cậu cứ vào thẳng đấy."
Bảo vệ nói xong, lại lật đật chạy vào, không biết lấy từ đâu một chiếc xe đẩy nhỏ, ôm bình dưa muối mà Úc Ninh đặt trên mặt đất lên trên xe đẩy.
Úc Ninh:...
"Tôi hẹn bạn ở ngoài cổng, không cần vào đâu ạ."
"Há, cậu hẹn với Lục tiên sinh đúng không? Lục tiên sinh nói chúng tôi để cậu vào thẳng." Bảo vệ nói, "Cậu đợi một chút, tôi sẽ xác nhận lại."
Úc Ninh đáp một tiếng, ngay khi bảo vệ định gọi điện, điện thoại của cậu chợt đổ chuông.
Lục Quyện gọi đến cho cậu, "Tới cổng rồi?"
Úc Ninh trả lời, "Anh Lục Quyện, anh có tiện ra lấy không?"
Hình như Lục Quyện đang xuống lầu, Úc Ninh nghe được tiếng bước chân nặng nề: "Không tiện, em biết trước cửa sẽ có fans đúng không?"
Lục Quyện vừa dứt lời, Úc Ninh theo bản năng liếc ra ngoài.
Quả nhiên, cậu nhìn thấy vài người ở bên kia đường đang lén nhìn và chỉ trỏ cậu.
Cậu đứng đây cũng sẽ không có ai nhận ra vì cậu đang đeo khẩu trang.
Nhưng đúng là rất khó để Lục Quyện ra ngoài, dù có trang bị đầy đủ "vũ khí" thì vóc dáng của Lục Quyện là độc nhất vô nhị...Fans chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ nhận ra ngay.
Úc Ninh lập tức đáp ứng, "Vậy để em vào, anh chờ em một chút."
Lục Quyện ừm một tiếng.
Úc Ninh liền cúp máy.
Vừa lúc bảo vệ bên đó cũng đã xác nhận xong, Úc Ninh không đợi bảo vệ lên tiếng, sau khi cảm ơn bảo vệ thì trực tiếp đẩy xe đi vào.
Cũng may lúc này có lẽ mọi người đều đang ngủ.
Úc Ninh nhớ tòa nhà của đội một nằm ở trong cùng, bên ngoài là tòa dành cho trại huấn luyện thanh thiếu niên và đội hai.
Tòa nhà của đội một rất dễ nhận ra, bởi trên cửa có treo tấm biển "Đội một TVT" đơn giản và thô sơ.
Cửa đang đóng, Úc Ninh lại gửi một tin nhắn thông báo cậu đã vào cho Lục Quyện.
Lục Quyện không trả lời, nhưng một lúc sau, cửa liền mở ra.
Người mở cửa là Lục Quyện.
Lục Quyện mặc đồ ngủ, tóc tai hỗn độn, sắc mặt có chút lạnh lùng, giống như vừa mới ngủ dậy.
"Vào đi." Thanh âm hắn khàn khàn.
Úc Ninh vốn định đưa đồ xong sẽ lập tức rời đi, nhưng Lục Quyện nói xong thì quay người đi vào, không cho cậu nửa cơ hội từ chối.
Úc Ninh đành lẳng lặng theo sau.
Kéo theo xe đẩy, Úc Ninh mơ hồ cảm thấy mình như một anh shipper cần mẫn.
Còn đang suy nghĩ miên man, Lục Quyện đột nhiên nghĩ ra cái gì, xoay người bước nhanh về phía Úc Ninh.
Đây là lần đầu tiên Úc Ninh trông thấy dáng vẻ này của Lục Quyện, vẻ mặt lười biếng, ánh mắt lơ đãng quét qua hai gò má Úc Ninh.
Khi hai người giáp mặt nhau, Úc Ninh không thể ngăn được vành tai đỏ ửng.
Giây tiếp theo, Lục Quyện nắm lấy tay cầm xe đẩy, nhướng mi nhìn Úc Ninh, "Lên sofa ngồi đi, em muốn uống gì?"
Mùi sữa tắm trên người Lục Quyện rất nồng, giống như vừa mới tắm xong, hương thơm khiến Úc Ninh có chút choáng váng, nhịp tim vô thức đập nhanh, quả nhiên sắc đẹp luôn làm lòng người mê đắm.
Nghe Lục Quyện nói thế, cậu mới bừng tỉnh, "Không cần đâu...!Em đưa đồ xong thì đi ngay."
Không biết Lục Quyện có nghe thấy hay không, nhưng không trả lời, tự mình đẩy dưa muối vào nhà bếp, lúc đi ra còn cầm một cái ly và bình nước cam.
Hiển nhiên không để lời Úc Ninh trong lòng.
"Buổi chiều có tiết?" Lục Quyện ngước mắt lên, hờ hững nhìn Vu Ninh.
Đối diện với ánh nhìn của Lục Quyện, Úc Ninh bất giác lắc đầu, đợi đến khi hoàn hồn thì đã ngồi xuống sofa.
Trong tay còn cầm ly nước trái cây bị Lục Quyện nhét vào tay.
Dường như tầng một không có ai, chỉ có Úc Ninh và Lục Quyện.
Úc Ninh cầm ly nước trái cây, trong nháy mắt chợt cảm thấy lúng túng.
Rõ ràng đã ngủ chung một phòng, nhưng khi gặp lại vẫn có điểm luống cuống tay chân.
"Thông tin cụ thể về phát sóng trực tiếp, Từ Mính hẳn đã nói qua với em?" Úc Ninh nhấp một ngụm nước trái cây, Lục Quyện đột nhiên lên tiếng.
chuyện cụ thể, Từ Mính đã cùng ngươi nói.
Có đề tài chung, Úc Ninh thấy tự nhiên hơn hẳn, gật đầu, "Hôm đó em không có tiết, trước khi phát sóng em sẽ chăm chỉ luyện tập", đỡ đến lúc đấy làm anh mất mặt.
"Luyện tập cái gì?" Lục Quyện cố tình không nghe thủng lời cậu, "Luyện tập tương tác với tôi?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!
2.
Tui Là NPC Ác Quỷ, Không Được Nói Tui Đáng Yêu
3.
Mùa Xuân Ở Nam Thành
4.
Cưng Chiều Vợ, Ghét Trà Xanh
=====================================
Lục Quyện khẽ nhướn mày, "Kêu anh Lục Quyện thêm mấy lần nữa cho quen?"
Úc Ninh nghẹn ngào, vội vàng lấy ra một tờ khăn giấy che miệng ho khan.
Phải cố gắng bỏ thói quen này thôi?
Ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao mỗi lần đối mặt với Lục Quyện, mở miệng ra là gọi anh Lục Quyện.
Có hơi thân mật quá.
Úc Ninh ho khù khụ đến đỏ mặt, Lục Quyện ngồi thẳng lên đưa thêm giấy cho cậu, "Uống ngon lắm à? Em cứ từ từ uống, nguyên bình này đều là của em."
Úc Ninh:...
Cậu không có nhé!
Úc Ninh vội vàng lắc đầu, "Ý của em là luyện tập thao tác."
Lục Quyện "À" lên một tiếng, Úc Ninh cảm thấy dường như hắn có chút tiếc nuối, nhưng vẻ mặt lại không có gì thay đổi.
"Muốn tập súng không?" Lục Quyện nhìn cậu hỏi.
Úc Ninh gật đầu, Lục Quyện từng chơi game với cậu, nhất định biết được khuyết điểm của cậu nằm ở đâu, "Kỹ năng bắn súng của em không vững lắm."
"Bọn tôi có một phần mềm tập bắn, nếu em cần, một lát nữa tôi sẽ gửi cho em." Lục Quyện nói xong, Úc Ninh nghe thấy điện thoại của hắn rung lên, chưa kịp nói cảm ơn thì Lục Quyện đã hỏi tiếp, "Em có muốn thăm quan căn cứ một chút không?"
Nói xong hắn nhét điện thoại vào túi quần pyjama như không có chuyện gì xảy ra.
Hai năm trước, tuy Úc Ninh đã từng đến căn cứ đón Dịch Kim, nhưng quả thật chưa từng nhìn bên trong ra sao.
Trước đây cũng chỉ thấy nội thất tổng thể của căn cứ TVT qua những bức ảnh tuyên truyền.
Nhưng đến khi thực sự bước vào, cảm giác vẫn rất khác.
Chỉ riêng đại sảnh thôi đã rất rộng, trên bàn trà chất một đống đồ ăn vặt, trong bếp thoang thoảng mùi thức ăn.
Bị Lục Quyện hỏi như vậy, lòng Úc Ninh có chút ngứa ngáy.
Sắc hồng trên mặt nam sinh dần dần dịu đi, nhưng vì một lời nói mà đôi mắt lại trở nên sáng rỡ.
Khóe môi Lục Quyện chậm rãi cong lên, "Đi thôi."
Lần này, Úc Ninh không từ chối.
Không hổ là chiến đội nhà giàu, tòa nhà huấn luyện của đội một quả thật vô cùng đồ sộ.
Hai phòng huấn luyện đều