Ngoại trừ cái nắm tay lúc trước, đây là lần đầu tiên Úc Ninh ở gần Lục Quyện đến vậy, trọng lượng nửa thân trên đều đổ dồn lên người Lục Quyện, cậu có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt và hương bột giặt thoang thoảng trên người hắn.
Cậu chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn ngắm gò má đẹp đẽ của Lục Quyện.
Đây quả thực là một thách thức khổng lồ với một thuần gay như cậu.
Úc Ninh nhắm mắt lại, cảm thấy gò má tái nhợt của mình bây giờ hẳn đang nóng bừng.
Tay trái của cậu túm lấy áo Lục Quyện, mượn sức của hắn lê từng bước về phía trước, không biết có phải là do tưởng tượng của cậu hay không, nhưng lưng Lục Quyện thẳng tắp, tư thế có vẻ cứng ngắc, quai hàm căng thẳng.
Lực tay trên vai cũng mạnh lên.
Hơi ấm trong lòng bàn tay Lục Quyện truyền đến làn da cậu qua lớp áo mỏng manh.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy bầu không khí này rất kì lạ.
Úc Ninh hít thở sâu, cố gắng phớt lờ khuôn mặt và đôi tai ngày càng nóng bừng của mình, "Em ra ghế ngồi nghỉ ngơi một lát."
"Cảm ơn anh Lục Quyện, đồng đội chắc vẫn đang chờ anh."
"Chốc nữa em vào chào hỏi mọi người rồi sẽ về."
Úc Ninh vừa nói vừa bước về trước, nói thật cậu đã khá hơn nhiều, cảm giác choáng váng chỉ là nhất thời, qua một lúc thì không còn khó chịu nữa.
Nhưng Lục Quyện không để cậu trốn thoát.
Úc Ninh nghiêng đầu nhìn Lục Quyện.
Lục Quyện cau mày, ánh mắt dừng lại nơi vành tai cậu, dừng bước, "Chào hỏi ai? Nữ sinh kia? Cô ấy chạy xuống thang máy rồi, có cần tôi tìm cô ấy cho em không?"
Giọng điệu Lục Quyện có chút lạnh lùng.
Úc Ninh nghe thế thì sững người.
Hóa ra vừa rồi Lục Quyện đã nhìn thấy.
Không hiểu tại sao, trong lòng Úc Ninh lại có chút hốt hoảng, theo bản năng lắc đầu, "Không có, là bạn cùng phòng của em, bọn em đi ăn liên hoan chung."
Trông thấy sắc mặt Lục Quyện, cậu không nhịn được muốn giải thích rõ với hắn, "Em không quen nữ sinh vừa nãy, chẳng qua là có chuyện phát sinh cần phải giải quyết."
Lục Quyện "À" một tiếng, không biết có lọt tai hay không mà vẻ mặt vẫn không dễ nhìn như cũ, nhưng lời nói không còn hậm hực nữa, "Đừng vào, nhắn tin cho bạn cùng phòng của em, tôi đưa em đến bệnh viện."
Tay cầm áo của Úc Ninh khựng lại, "Không nghiêm trọng như vậy mà...!Chỉ là bị say xe thôi, nghỉ ngơi một lát là ổn rồi."
Thay vì đi khám bệnh, Úc Ninh cảm thấy mình cần một giấc ngủ hơn.
"Say xe?" Nghe cậu nói vậy, Lục Quyện lại nhíu mày kéo người lại gần mình, "Say đến mỗi mặt mũi tái nhợt? Ai không biết còn tưởng rằng em sắp ngất ra đấy."
"Nếu tôi không ở đây, có phải em sẽ gục ở đây luôn không?"
Nói rồi Lục Quyện hừ lạnh một tiếng, tránh ánh nhìn của Úc Ninh.
Dường như lần trước ngồi về nhà bà cũng nhau, Úc Ninh đã thủ sẵn thuốc say xe.
Vì hôm nay ngồi xe đến đưa đồ cho hắn nên mới không thoải mái sao?
Biết vậy hắn đã không gợi ý để cậu mang qua, thà hắn tự mình đi lấy, ít ra vẫn còn có không gian riêng tư của hai người.
Mệt mỏi như vậy vẫn muốn đi liên hoan, còn dư dả thời gian cho một nữ sinh.
Đúng là ỷ mạnh.
Lục Quyện cười lạnh.
Nụ cười của hắn khiến da đầu Úc Ninh tê dại, đôi chân vốn đang run rẩy cũng lập tức đứng thẳng, cậu vội vàng nói: "Em không ngất mà...!Với lại bây giờ cũng đỡ nhiều rồi."
Lục Quyện cảm thán, "Nếu em ngất, tôi có thể ôm em."
Dứt lời, Lục Quyện lập tức cấm khẩu.
Hắn lại nói quá nhanh.
Thân thể Úc Ninh đơn bạc, ôm cậu vào lòng, Lục Quyện cảm thấy Úc Ninh vô cùng nhẹ con, nếu thật sự không chịu được mà ngất đi, nhất định hắn có thể bế được.
Lời hắn nói không quá to cũng không quá nhỏ, Úc Ninh còn tưởng rằng mình gặp ảo giác bèn hỏi lại: "Anh Lục Quyện, anh vừa nói gì thế?"
Lục Quyện im lặng một lát, giọng điệu vẫn có chút lạnh lùng, "Không có gì, nhắn cho bạn cùng phòng đi.
Em có thể ngồi xe nữa không? Nếu không để tôi chở em đến bệnh viện gần đây."
Úc Ninh: "..."
Cậu phát hiện Lục Quyện thật sự rất bướng, chuyện hắn đã xác định, cho dù cậu có từ chối bao nhiêu lần thì hắn vẫn kiên quyết phải làm.
Tuy Úc Ninh rất không muốn đến bệnh viện, ở đó có những mặt tối kí ức mà cậu không muốn đối mặt nhất.
Thậm chí cũng không thể nhớ đã bao lâu rồi cậu chưa đến bệnh viện.
Nhưng...! trước đây mỗi khi cảm thấy không khỏe, cho dù là Tống Triệu, nghe cậu nói mình có thể chịu đựng được thì cũng chỉ hỏi thêm mấy câu, không bao giờ buộc cậu đi gặp bác sĩ.
Úc Ninh đã quen với việc tự ôm lấy mình quá lâu, vì thế dù không thoải mái, cậu cũng sẽ không nói với bà ngoại, chỉ lẳng lặng chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy lại giả vờ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mà nhìn thấy Lục Quyện như thế này, Úc Ninh đột nhiên không thể diễn tả được cảm giác của mình, chỉ là trong lòng bỗng có chút ê ẩm.
Mặc cho Lục Quyện chỉ xem cậu như người công cụ, cậu vẫn không nhịn được mà mềm lòng.
Úc Ninh đột nhiên buông áo Lục Quyện, bước chân hắn ngừng lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cậu chăm chú.
Úc Ninh chậm rãi cong khóe môi, "Em tự đi được."
Lục Quyện nhíu mày.
Vừa định nổi nóng, lại nhớ đến lời Giang Lâu nói bèn nuốt hết lời lẽ cay nghiệt xuống, "Tùy em."
"Bệnh viện cách đây không xa, chúng ta có thể đi bộ tới đấy." Úc Ninh nhìn gò má hắn, trên khuôn mặt tái nhợt dần nhuộm chút huyết sắc, "Nhưng để em thông báo với bạn cùng phòng đã."
Nói rồi, Úc Ninh không đợi Lục Quyện đáp lại đã móc điện thoại gọi một cuộc cho Khương Hạo.
Có lẽ do bên trong rất ầm ĩ, phải đợi một lúc Khương Hạo mới bắt máy.
Úc Ninh không nói thẳng mình thấy không khỏe, chỉ báo với cậu ta mình tình cờ gặp một người bạn, tạm thời không quay lại phòng.
Nghe thấy hai chữ bạn bè, mí mắt Lục Quyện giật giật, có chút bất mãn mà liếm má trong.
Nói xong, Úc Ninh kể cho Khương Hạo việc Dương Chi bỏ về trước.
Khương Hạo thì thào, "Không sao đâu, vừa nãy thấy chị trưởng khoa nói chuyện điện thoại với nhỏ đấy, chị ấy còn trừng mắt với tao mấy lần, không phải ác chứ tao vui vãi."
Sau khi cúp máy, Úc Ninh lại quay sang nhìn Lục Quyện.
Thật ra cậu vẫn còn tỉnh táo lắm, chẳng qua vì uống rượu nên mới cảm thấy khó chịu, cũng may là vẫn có thể tự mình đi lại.
Sợ bị người khác nhận ra, cả hai đều cẩn thận đeo khẩu trang, một trước một sau đi xuống lầu.
Lục Quyện đi rất chậm, thỉnh thoảng quay đầu lại trông Úc Ninh, như thể đang chăm một đứa nhóc chưa tự lo được cho mình, chỉ sợ cậu đi lạc.
Úc Ninh bỗng cảm thấy có chút buồn cười.
Vui vẻ qua đi, trong lòng trào lên cỗ chua xót không tên.
Lục Quyện đúng là người tốt.
Chỉ có điều, hắn tốt là có lý do.
Có một khoảnh khắc, Úc Ninh thậm chí còn có ý nghĩ sẽ thật tốt nếu Lục Quyện luôn đối xử với cậu dịu dàng như lúc này.
Úc Ninh bị chính ý nghĩ của mình doạ sợ hết hồn.
Cũng may không lâu sau, hai người đã đến bệnh viện phụ cận.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc ở đây đã bóp chết mọi suy nghĩ phi thực tế của Úc Ninh.
"Sao sắc mặt lại xấu như vậy?" Lục Quyện đi đăng ký, lúc quay lại nhìn thấy Úc Ninh đang ngồi trên ghế, mặt mày còn nhợt nhạt hơn trước, không nhịn được lại nhíu mày.
Úc Ninh nín thở, lắc đầu, ngẩng lên đối diện với ánh mắt chăm chú của Lục Quyện.
Dường như Lục Quyện thật sự lo lắng cho cậu.
Úc Ninh nhìn thấy cái bóng của mình trong đôi mắt hắn.
Úc Ninh im lặng một hồi, "Em không thích mùi thuốc sát trùng."
Cho dù đã qua rất nhiều năm, nhưng cậu vẫn không quên được sự nghẹt thở cùng cực ấy khi thấy mẹ nằm trên giường bệnh.
Và cậu sẽ vĩnh viễn nhớ tới cảm giác đó.
Thứ mùi đó.
Lục Quyện nhìn cậu, không lên tiếng, chỉ quay người đi khuất.
Úc Ninh cuộn tròn ngón tay buông thõng, rũ mắt xuống, mím môi bật cười.
Rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì vậy? Nhìn thế nào đi nữa, Lục Quyện trông không giống loại người mà cậu có thể kể tất cả cho đối phương...!
Cậu đặt tay lên trán, nhắm mắt lại và cố gắng làm cho mình cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Một lúc sau, có thứ gì đó mát lạnh chạm vào mu bàn tay cậu, Úc Ninh mở mắt ra, một chai nước khoáng rơi vào đáy mắt.
Ngón tay cầm chai nước khoáng thật thon dài đẹp đẽ.
"Không vặn được?" Lục Quyện tặc lưỡi, đang muốn thu tay về
Úc Ninh sửng sốt một chút, lập tức cầm lấy chai nước, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Lục Quyên đáp: "Uống chút nước lạnh cho tỉnh táo đầu óc."
Úc Ninh ngừng vặn nắp chai, "..." Trong lúc nhất thời, cậu không biết Lục Quyện đang giễu cợt hay đang quan tâm đến cậu nữa.
"Ồ."
Vừa rồi còn đang cảm động mà!
Dường như Lục Quyện không để tâm đến những lời mình nói, điện thoại hắn reo liên tục, có lẽ cả đội bên kia đều đang tìm hắn.
Đáng ra mọi người đã có buổi tụ tập vui vẻ, cuối cùng lại phải theo cậu đến bệnh viện.
Úc Ninh có chút hổ thẹn, uống mấy ngụm nước lạnh quả thực khiến cậu thoải mái hơn hẳn, Úc Ninh nhìn Lục Quyện, ngập ngừng hỏi: "Anh Lục Quyện, hay là anh về trước đi? Mọi người còn đang đợi mà đúng không?"
Lục Quyện vừa cúi đầu gõ chữ, vừa thản nhiên đáp lại: "Không ai đợi, nhập cuộc hết rồi, tôi không ăn đồ Nhật."
"Khó ăn chết đi được."
Không ăn đồ Nhật thì liên hoan ở nhà hàng đồ Nhật làm gì?
Chẳng nhẽ Lục Quyện cũng sẽ nhún nhường trước sở thích của đồng đội?
Úc Ninh liếm vệt nước bên môi, ôm chai nước khoáng ngồi rất ngoan ngoãn.
Không biết có phải do tác dụng của nước lạnh hay không, chợt cảm thấy mùi sát trùng trong bệnh viện không còn khó ngửi đến thế.
Quanh chóp mũi cậu bao phủ mùi hương của Lục Quyện.
Có lẽ đã vương lên khi hắn đỡ lấy cậu.
Rất dễ chịu.
Một lúc sau, đến lượt Úc Ninh, Lục Quyện vừa lúc phải nghe điện thoại nên không theo cậu vào trong.
Bác sĩ hỏi thăm tình huống của Úc Ninh, sau đó mở một chai si rô cho cậu, căn dặn không được uống rượu hay hút thuốc, về nhà nghỉ ngơi cho tốt là được, thái độ vô cùng hời hợt.
Úc Ninh cũng cảm thấy bị say xe mà đến bệnh viện quả thật có chút chuyện bé xé ra to.
Vả lại tầm này cậu cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.
Lúc đi ra, Lục Quyện vẫn đang nghe điện thoại, hắn tựa người vào lan can cửa sổ hành lang, đôi mắt vốn đang rũ xuống, thấy Úc Ninh đã ra thì nhướng mi nói: "Được, không nói nữa, đừng để họ uống say, kẻo ngày mai trang nhất lại là TVT và EVE bị kỷ luật vì tụ tập rượu chè trước trận đấu."
Từ Mính ở đầu dây bên kia mắng lại, "Anh biết! Anh lo được!"
Còn chưa mắng hết câu, Lục Quyện đã tàn nhẫn cúp điện thoại cái rụp.
Trong mắt Úc Ninh vương ý cười, quét qua chiếc điện thoại trên tay hắn, "Xong rồi, chúng ta về thôi."
Lục Quyện "À" một tiếng, trông thấy chai si rô thì có chút bất mãn, "Chỉ vậy thôi?"
Úc Ninh gật đầu, "Không phải chuyện gì nghiêm trọng, em say xe thành quen, về nhà ngủ một giấc là khỏe." Úc Ninh nói, chợt nhớ ra cái gì đó, "Anh có muốn đi ăn gì không?"
Cậu và Lục Quyện đều chưa ăn tối, tuy bây giờ Úc Ninh đã đỡ choáng đầu nhưng dạ dày vẫn cồn cào khó chịu, phải ăn chút gì lót bụng mới được.
Nếu Lục Quyện không ở đây cậu đã phi thật nhanh về nhà úp mì, nhưng vì cậu mà Lục Quyện bỏ bữa, cậu có hơi băn khoăn.
Lục Quyện không đồng ý cũng chẳng từ chối.
Mười mấy phút sau, hai người yên vị trong một quán mì sát bệnh viện.
Giá của quán này hơi đắt, nhưng bù lại có không gian riêng, đóng cửa lại thì không ai thấy được bên trong.
Cũng có thể giúp Lục Quyện không bị người khác nhận ra.
Úc Ninh mơ hồ cảm thấy khi bọn họ đi trên đường, một số người đã quay đầu lại nhìn theo.
Có lẽ đây chính là sức hút của Lục Quyện, dù không rõ mặt mũi cũng biết hắn là một tay điển trai.
Đôi mắt của Lục Quyện thật sự rất đẹp.
Nếu không phải vì ánh mắt hắn quá lạnh lùng, thì sẽ là đôi mắt quyến rũ đạt chuẩn, khi nhìn một ai đó, tự dưng sẽ khiến họ vấn vương mãi.
Úc Ninh không kén chọn mì, nhưng cậu không thích hành lá thái nhỏ, sau khi ghi chú với người phục vụ thì chọn đại một món.
Nhưng cậu phát hiện Lục Quyện khá kén ăn, phỏng chừng chưa từng thử mấy món mì trong menu, nhìn một lúc mới miễn cưỡng chọn phần mì thịt bò.
Trong khi ăn, Lục Quyện vẫn rất bận rộn, liên tục trả lời tin nhắn.
Còn Úc Ninh lặng lẽ nhặt hành lá trong bát của mình.
Cậu đã dặn người phục vụ rồi, không biết có phải vì bận quá mà quên mất hay không.
Cũng không biết có phải vì hành động của cậu quá mức lộ liễu không, Lục Quyện đột nhiên ngẩng lên nhìn cậu: "Đợi em nhặt xong thì mì đã nguội rồi."
Úc Ninh: "..." Cậu sẽ không thừa nhận là mình kén ăn đâu.
Dù lúc trước Lục Quyện đã từng nghe bà ngoại vạch trần cậu khó ăn khó uống rồi.
"Không nguội." Úc Ninh bướng bỉnh nói, "Còn chút xíu nữa thôi."
Lục Quyện "ồ" lên, không nhìn cậu nữa.
Úc Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, Lục Quyện đột nhiên đưa tay ra, với lấy tô của cậu kéo về phía mình, sau đó đẩy tô của hắn đến trước mặt cậu.
Lục Quyện vẫn chưa động đũa, nhưng hành lá trong tô đã được nhặt ra hết.
Úc Ninh sửng sốt, liếc nhìn mặt bàn bên cạnh Lục Quyện, đều là hành lá vừa mới lấy ra.
Không biết làm sao có thể vừa nhặt hành vừa trả lời tin nhắn.
Úc Ninh trầm mặc chốc lát, "Sao anh..."
Dường như Lục Quyện biết cậu định nói gì, lập tức chặn lời cậu, "Còn không ăn thì mì sẽ nguội."
Úc Ninh cắn môi dưới, ậm ừ đáp lại.
Chả biết có phải Lục Quyện đối xử với ai cũng như vậy không nữa.
Liệu những gì ba mẹ Lục Quyện yêu cầu có bao gồm chuyện vặt vãnh như nhặt hành cho đối phương không.
Tốc độ ăn uống của Lục