Tống Triệu: [ Sau đó thì sao...!Quyện thần có để ý đến mày không? ]
Tống Triệu: [ Nếu đối tượng xem mắt của tao là Lục Quyện, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết nên đồng ý ngay và luôn ]
Tống Triệu: [ Vậy mà mày không vừa mắt Lục Quyện! Còn từ chối hắn! ]
Úc Ninh rời mắt khỏi cửa sổ, lại im lặng một lúc.
Úc Ninh: [ Lúc trước mày nói game thủ chuyên nghiệp không ổn còn gì ]
Tống Triệu: [ Quyện thần thuộc diện đó sao? Không thuộc! ]
Tống Triệu tiện tay gửi cả đống ảnh tuyên truyền của chiến đội TVT, tất cả đều là ảnh cá nhân của Lục Quyện.
Bởi vì nhân khí Lục Quyện cao, mỗi lần trước khi thi đấu, các tài khoản chính thức đều vô tình cố ý đăng thêm ảnh cá nhân hoặc video tuyên truyền của hắn để thu hút sự chú ý.
Úc Ninh: [...!]
Cậu nhìn loạt ảnh đa dạng trên màn hình, hầu hết Lục Quyện đều mặc đồng phục chiến đội, cậu biết thật ra đồng phục TVT có hẳn mấy phiên bản.
Bình thường Úc Ninh cũng có xem thi đấu, chỉ là hiếm khi chú ý đến tuyển thủ nào, tình cờ nhìn camera của ghế trò chơi thấy những thành viên khác mặc đồng phục quả thật có chút lôi thôi, nhưng đặt trên người Lục Quyện lại ra được cảm giác...như móc treo quần áo.
Tỉ lệ cơ thể của Lục Quyện rất xịn xò.
Tầm mắt Úc Ninh trượt xuống dưới, vừa khéo nhìn thấy ảnh đại diện Wechat của Lục Quyện.
Không hiểu sao, Úc Ninh lại cảm thấy hơi nóng.
Cậu mò remote điều hòa, chỉnh nhiệt độ xuống thấp một chút, mới chậm rãi trả lời lại.
Úc Ninh: [ Tao cảm thấy Lục Quyện không giống người tốt ]
Úc Ninh: [ Mày bảo chơi game giỏi thì không có lương tâm còn gì, không thích hợp với nam sinh bé bỏng ngây thơ như tao đâu ]
Tống Triệu không ngờ Úc Ninh sẽ đem lời này trả lại cho mình, không biết nói gì, chỉ gửi lại mấy dấu chấm câm lặng.
Úc Ninh nhìn mấy dấu chấm kia, rũ mắt cười cười.
Một lúc sau, Tống Triệu mới thân thiện khuyên cậu: [ Vậy thì nam sinh bé bỏng ngây thơ cẩn thận một chút, chớ bị người xấu gạt đi mất nhá ]
Tống Triệu vừa gửi tin nhắn đến, điện thoại Úc Ninh liền đổ chuông.
Cậu nhìn thấy tên người gọi, ý cười bên môi dần nhạt xuống.
Trước một giây tiếng chuông kết thúc, Úc Ninh vẫn bấm nút nhận cuộc gọi.
"Ninh Ninh." Giọng nói của người đàn ông vô cùng ôn hòa, lúc gọi Úc Ninh còn mang chút ý tứ thân thiết.
Úc Ninh nhíu mày, vẻ mặt hiếm thấy có chút lạnh lẽo, nhạt nhẽo đáp lại một tiếng.
Giọng Dịch Thao lúc nói mang theo ý cười, "Phí sinh hoạt của con gửi cho bà ngoại hết rồi, nếu không đủ thì gọi cho ba."
Úc Ninh nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, mặc dù đã bảy tám giờ tối, nhưng màn đêm còn chưa thật sự buông xuống, cậu lại không hiểu sao cảm thấy trong phòng lạnh lên hẳn, chắc là bởi vì vừa nãy lỡ tay chỉnh điều hòa thấp quá.
Úc Ninh im lặng một hồi, bỗng lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập xa cách, "Ông gửi cho bà ngoại bao nhiêu tiền?"
Dịch Thao: "...!Cái gì?"
Úc Ninh không phản ứng với ông ta, chỉ lặp lại, "Ông gửi cho bà bao nhiêu tiền?"
Dịch Thao không nói gì, nhưng biết mình không thể đấu lại Úc Ninh, bèn chần chờ báo một con số.
Úc Ninh ừ một tiếng, "Cho tôi số thẻ hay là...?"
Nghe thấy cậu muốn chuyển tiền lại, giọng nói Dịch Thao gấp gáp hẳn, "Con đừng trả lại, con vẫn còn là sinh viên, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, số tiền ít ỏi từ phát sóng trực tiếp có đáng bao nhiêu? Cố gắng học tập cho thật tốt, không cần phải làm thêm..."
"Với lại ba nên cho con phí sinh hoạt..."
Lời còn chưa nói hết, Úc Ninh đã lập tức đánh gãy, "Không cần."
"Ông không cho tôi số thẻ cũng không sao, tôi đưa tiền cho Dịch Kim, tôi nghĩ nó hẳn sẽ rất vui, coi như là dùng cách khác cho con trai ông tiền tiêu vặt."
Dịch Kim là con trai Dịch Thao, đồng thời là em trai cùng ba khác mẹ với Úc Ninh, năm nay học lớp 12, chỉ kém cậu vài tuổi.
Trong lời nói Úc Ninh mang theo gai nhọn, như một con nhím gặp phải nguy hiểm, xù lông phòng bị.
Dịch Thao không nói nữa, cậu cũng lẳng lặng chờ, một lúc sau Dịch Thao mới thở dài, "Nếu con đã nhất quyết như thế thì cứ đưa cho Dịch Kim đi."
"Ngày khác rảnh rỗi về nhà ăn bữa cơm, Dịch Kim cũng nhớ anh lâu rồi."
Lần này đến phiên Úc Ninh không lên tiếng, chỉ cười khẽ, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Vì cú điện thoại của Dịch Thao, cả đêm hôm ấy Úc Ninh không thể ngủ yên.
Lúc nhỏ cậu liên tục mơ đi mơ lại một giấc mơ, trong giấc mơ cậu nghe thấy bác sĩ nói với bà ngoại, tình huống của con gái bà không khả quan, nếu có điều kiện nên thuyên chuyển đến một bệnh viện tốt hơn...
Khi đó Úc Ninh còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu "có điều kiện" nghĩa là gì, cậu chỉ biết mẹ mình bị tai nạn nằm bất tỉnh trên giường bệnh, mỗi ngày chỉ có thể ngủ trong bệnh viện.
Cậu van xin bà ngoại chuyển mẹ sang bệnh viện khác.
Tất nhiên việc chuyển viện không thành công.
Sau đó, vào năm mẹ cậu qua đời, Dịch Thao tìm đến gặp cậu và bà ngoại, nói với cậu rằng ông ta là ba của cậu, muốn đón cậu về nhà.
Vào thời điểm đó, bà ngoại vẫn còn phản đối Dịch Thao gay gắt, trong số những ký ức ít ỏi mà Úc Ninh nhớ được khi nghe mẹ kể về ba, là ông ấy có lẽ chưa tìm thấy họ mà thôi.
Thế nhưng...!Tại sao lại trùng hợp tìm đến vào năm ấy?
Sáng thức dậy, có lẽ do buổi tối ngủ không ngon nên Úc Ninh hơi nhức đầu.
Trên điện thoại là một đống tin nhắn chưa đọc, bởi tối qua đi ngủ sớm, cậu lại không có thói quen bật tiếng.
Trên cùng là tin nhắn từ Dịch Kim.
Dịch Kim: [ Ông già lại gửi tiền cho anh à? ]
Dịch Kim: [ Sao đáng ghét thế! Lúc nào cũng quấy rầy anh! ]
Dịch Kim: [ Anh! Em kể cho! Mẹ em lại cãi nhau ầm ĩ với ổng đòi ly hôn, bây giờ em chỉ mong hai người họ ly hôn càng sớm càng tốt ]
Dịch Kim: [ Em không lấy tiền đâu, anh cũng cần có phí sinh hoạt, tiền của ông già mà không nhận thì phí chết ]
Tối qua trước khi ngủ, Úc Ninh đã chuyển khoản cho Dịch Kim toàn bộ số tiền Dịch Thao gửi cho bà ngoại.
Tuy rằng số tiền đó cậu phải tiết kiệm cả mấy tháng trời...bây giờ thì nghèo túng.
Úc Ninh xoa xoa xoa thái dương, mối quan hệ của cậu với Dịch Kim không lạnh nhạt như với Dịch Thao, thi thoảng vẫn sẽ trò chuyện hoặc chơi game cùng nhau.
Ninh Ninh rơi lệ: [ Không cần đâu, em giữ đi, tiền sinh hoạt ông ta đưa cũng không nhiều, anh vẫn còn đủ tiền xài ]
Dịch Kim trả lời rất nhanh: [ không chịu đâu anh ơi, anh không nhận thì em sẽ đổi tiền thành quà tặng đấy, đã vậy còn phải chia hoa hồng với nền tảng ]
Úc Ninh nhìn đồng hồ, mới năm giờ sáng.
Ninh Ninh rơi lệ: [ Em còn chưa ngủ? Lại chơi game cả đêm? ]
Có lẽ bị phát hiện nên có chút chột dạ, một lúc sau Dịch Kim mới trả lời: [...!Bạn em rủ squad, quay qua quay lại trời đã sáng rồi ]
[ Em nói anh nghe! Trong team bọn em có một game thủ chuyên nghiệp nhá! Là thành viên trại tập huấn thanh niên của EVE! Anh ấy còn nói có thể giới thiệu em đi phỏng vấn! ]
Úc Ninh càng thêm nhức đầu.
Ninh Ninh rơi lệ: [...!Em lại muốn đi? Bài học hai năm trước còn