Editor: Vĩ không gei
Sau khi Trì Kính Dao quay lại, do dự một lúc, giơ cái bánh bao nguyên vẹn trong tay hỏi Bùi Dã: "Nhị ca, huynh có ăn không?"
Bùi Dã hơi nhíu mày, thấy vật nhỏ hơi căng thẳng, như là sợ hắn đồng ý vậy.
Tất nhiên hắn không thể giành ăn với một đứa nhỏ được, vậy nên đã từ chối.
Trì Kính Dao thấy hắn không ăn, vội rụt tay lại, yên tâm đi theo sau Bùi Dã, vừa bước chân nhỏ vừa cắn bánh bao.
(Ủa con, là sao dị??? =))))))
"Nhị ca." Trì Kính Dao rảnh rỗi, đột nhiên lại nhớ tới chuyện tích phân, liền hỏi Bùi Dã: "Vừa nãy huynh và Thu thúc nói chuyện gì vậy?"
Dường như Bùi Dã không ngờ cậu sẽ hỏi chuyện này, hơi giật mình một cái.
Thu Phong là một tên không đứng đắn, cũng không có đề tài gì mới mẻ, Bùi Dã cảm thấy mấy câu bọn họ tán gẫu kia cũng chẳng có gì, đáp: "Không nói gì cả."
Trì Kính Dao vừa cắn bánh bao vừa hỏi: "Nói xấu ta đúng không?"
Bùi Dã quay đầu lại nhìn, ánh mắt kia như đang nói ngươi thì có gì mà nói?
Trì Kính Dao sớm biết là khó mà hỏi được, cũng không tiếp hỏi nữa.
Nhưng cậu luôn cảm thấy chắc chắn có quy tắc nào đó để được nhận tích phân từ xa thế này.
Mặc dù hiện giờ cậu vẫn chưa thể tìm được cách, nhưng cậu có linh cảm một khi đã giải được "bí mật" này, cậu có thể hoàn toàn nắm giữ được yếu tố then chốt để công lược Bùi Dã.
Lúc đầu cậu nghĩ yếu tố then chốt để công lược Bùi Dã chính là khóc, chỉ cần cậu khóc với Bùi Dã là có thể nhận được tích phân.
Nhưng thực tế đã chứng minh, khóc có lẽ không phải yếu tố then chốt, bởi vì sau đó cậu không chỉ một lần nhận được tích phân trong tình huống không khóc.
Tích phân ngày hôm nay cũng chứng minh rằng, ngay cả khi cậu không ở cạnh Bùi Dã, tiến độ công lược cũng sẽ tự gia tăng.
Vậy có nghĩa là, những cách mà cậu đoán được từ trước đến này chỉ là ngẫu nhiên, chưa phải là đáp án cuối cùng.
Trì Kính Dao nhìn bóng lưng cao ngất của Bùi Dã, thầm nghĩ không hổ là đại lão, quả nhiên không dễ công lược chút nào.
Nhưng đại lão không dễ công lược cũng bị cậu công lược được 8% rồi, nghĩ vậy, Trì Kính Dao lại hơi khôi phục lòng tự tin.
Khi hai người về đến nhà, sắc trời cũng đã tối.
Trì Kính Dao vừa vào của đã ngửi thấy mùi thơm, nhịn không được mà chẹp chẹp miệng.
"Oa, thơm quá." Trì Kính Dao phi thẳng tới cửa phòng bếp.
Dung nương thấy Trì Kính Dao liền mỉm cười, lấy thìa múc thứ gì đó trong nồi ra bỏ vào bát, nói với cậu: "Con nếm thử xem đã chín chưa."
Trì Kính Dao thấy trong bát chính là vài củ lạc.
Cậu không không sợ nóng, vội bốc củ lên bóc vỏ, nóng lòng muốn nếm thử.
"Chín rồi ạ." Trì Kính Dao nói: "Thơm quá."
"Lạc mới thu hoạch đấy." Dung nương nói: "Nếu con thích ăn, lát nữa ta sẽ để lại chút lạc mới cho con luộc."
Giờ Trì Kính Dao mới biết đang mùa thu hoạch lạc, nhà Bùi Dã có trồng chút lạc, hôm nay Bùi phụ ra ruộng xem lạc đã thu hoạch được chưa, tiện tay nhổ một chút về, để Dung nương nấu ăn thử xem sao.
Ngày trước, Trì Kính Dao cũng rất thích ăn lạc luộc, nhưng theo trí nhớ của cậu thì quanh năm không phải lúc nào cũng ăn được lạc tươi.
Mặc dù có rất nhiều nơi có thể trồng hai mùa xuân - thu, hơn nữa khí hậu khác biệt, thời gian thu hoạch ở mỗi nơi cũng không giống nhau.
Nhưng bởi vì không dễ bảo quản, cho nên chỉ có thể ăn được vị tươi ngon nhất khi vừa được thu hoạch.
Bùi Dã giúp Bùi phụ xử lý con mồi bắt được, rửa tay xong mới vào nhà chính, liền thấy Trì Kính Dao đang ngồi ăn lạc, bên cạnh đã có một đống vỏ lạc.
"Không phải ngươi vừa mới ăn hai cái bánh bao sao?" Bùi Dã hỏi.
Lần đầu tiên hắn thấy một đứa nhỏ lại có sức ăn lớn như thế!
Trì Kính Dao:..........
Lạc trong miệng đột nhiên lại không còn thơm nữa.
Trì Kính Dao cũng biết, sức ăn của mình rất lớn nhưng cũng không thể trách cậu được.
Đang lúc cơ thể phát triển, rất là dễ đói bụng, cậu cũng không biết phải làm sao!
Ăn khỏe chẳng lẽ là do lỗi của cậu sao?
Trì Kính Dao lén nhìn sắc mặt của Bùi Dã, đẩy cái bát lạc trước mặt ra chỗ khác.
Bùi Dã nhìn vẻ mặt tủi thân của cậu, hơi bất đắc dĩ, đẩy cái bát lại trước mặt vật nhỏ, nói: "Cũng không nói là cấm ngươi ăn."
Lúc này Dung nương bưng đồ ăn vào, thấy cảnh này liền bật cười.
"Ngày mai nhà chúng ta có thể thu hoạch lạc rồi, đến lúc đó con muốn ăn bao nhiêu cũng được." Dung nương nói.
Trì Kính Dao nghe vậy hai mắt sáng lên, hỏi: "Thu hoạch như thế nào ạ? Con có thể đi xem được không?"
Dung nương cười cười nói: "Có gì mà không được? Con có thể đi theo nhị ca săn thú được mà, tất nhiên cũng có thể đi ra ruộng xem rồi."
Trì Kính Dao nghe vậy rất hưng phấn, thuở nhỏ cậu chưa từng tiếp xúc với công việc này, vẫn luôn thấy rất hiếu kỳ.
Màn đêm buông xuống, sau khi Bùi Dã rửa mặt xong, lấy trong túi ra tờ [Thiên tự văn].
Hắn xem tỉ mỉ từ đầu tới cuối hai lần dưới ánh nến, lúc này mới cẩn thẩn gấp lại cất đi.
"Lần sau lên trấn đệ nhớ mua thêm một cây bút nữa." Bùi Nguyên ở một bên đột nhiên lên tiếng.
Bùi Dã nghe vậy hơi giật mình, một lúc sau mới đáp lời.
Bùi Nguyên không nói thẳng nhưng Bùi Dã cũng hiểu cây bút đó là dành cho mình.
"Hôm nay hai đứa không ở nhà, cha và ta có nói về chuyện của A Dao." Bùi Nguyên lại nói.
Bùi Dã đang sửa sang lại giường, nghe vậy dừng tay lại, không nói gì.
Một lúc sau, Bùi Nguyên lại nói: "Cha nói, khi nào rảnh muốn đi hỏi trưởng thôn về chuyện nhập tịch của A Dao.
Chỉ là A Dao do mẫu thân mang về, không có khế thân cũng không giấy tờ liên quan, không biết mọi việc có suôn sẻ hay không."
Bùi Dã nghe mà không đáp, cũng không nhìn Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên thấy hắn không lên tiếng, hỏi: "Việc này đệ thấy thế nào?"
"Cứ làm theo ý hai người là được." Bùi Dã thản nhiên nói.
Bùi Nguyên cười khẽ một tiến, hỏi: "Đệ nói vậy là đồng ý, hay là không đồng ý đây?"
"Không không đồng ý." Bùi Dã nói.
Bùi Nguyên vẫn hơi hiểu một chút về cái nết kỳ quặc của đệ đệ mình, nghe vậy lại nói: "Ý là đồng ý hả?"
"Vâng." Bùi Dã nói.
Cùng lúc đó, Trì Kính Dao vừa mới chui vào ổ chăn trong nhà kề, trong đầu lại vang lên âm thanh máy móc:
[Đã nhận được giá trí thiện cảm của Bùi Dã]
[Tiến độ công lược hiện tại: 9%]
[Nhận được 50 tích phân]
[Đã nhận được giá trí thiện cảm của Bùi Dã]
[Tiến độ công lược hiện tại: 10%]
[Nhận được 50 tích phân]
Trì Kính Dao:.........
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu nhìn về phía phòng của Bùi Nguyên, cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Nhưng Trì Kính Dao nhanh chóng đoán được, có lẽ là chuyện mình kéo Bùi Dã học chữ theo đã khiến hắn cảm động.
Đại lão cảm kích mình đưa hắn thoát khỏi con đường thất học, cho nên cậu mới nhận được 100 tích phân!
Nhưng không đợi Trì Kính Dao nghĩ nhiều, hệ thống đã nhắc cậu nội dung mới trong thương thành đã được mở khóa.
Trì Kính Dao kiểm tra hệ thống một chút, phát hiện một phần thưởng khi tiến độ công lược đạt 10%, thương thành hệ thống mở thêm chức năng bán hàng.
Có nghĩa là, tất cả những vật phẩm cậu kiếm được ở thế giới này đều có thể bán trong thương thành