Bùi Nguyên dựa vào ánh trăng đi tới gần dược tuyền, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ.
Hắn bước nhanh tới, quả nhiên thấy Trì Kính Dao đang chật vật quỳ rạp dưới đất.
"A Dao......." Bùi Nguyên duỗi tay đỡ Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao bị bóng đen kia dọa sợ tới mức linh hồn nhỏ bé bay mất tiêu, lúc này thấy Bùi Nguyên tới, cũng bất chấp mặt mũi nắm lấy y phục của Bùi Nguyên khóc lóc nói: "Đại ca, ở đây có quái vật......."
"Quái vật?" Bùi Nguyên ngẩn ra, cảnh giác nhìn xung quanh, vẫn không thấy gì khác thường.
Trì Kính Dao nhích người lại gần Bùi Nguyên, kinh hồn bạt vía nói: "Không biết là thứ gì, biết nhảy, còn nhảy rất xa......"
Mới vừa lúc nãy, quái vật kia vốn cách Trì Kính Dao vài bước, nhưng không biết vì sao, động tác của đối phương cực kỳ nhanh, trong thoáng chốc đã chạy tới cạnh người Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao tự nhận lá gan không quá nhỏ, nhưng nửa đêm lại nhìn thấy một thứ đen sì, hơn nữa còn không biết là người hay là quỷ, bất kể là ai khó mà không bị dọa sợ nhảy dựng lên.
Lúc Trì Kính Dao thấy quái vật nhảy vọt tới, bị dọa đến mức suýt nữa ngất xỉu.
Cũng may quái vật kia không động thủ với cậu, chỉ cướp lấy túi tiền của cậu thôi.
Túi tiền đó là lúc trước Dung nương tự tay may cho, cậu, Bùi Nguyên và Bùi Dã đều có một cái, bên trong trống không, Trì Kính Dao cảm thấy mang theo túi tiền không thì hơi kỳ, nhưng cậu lại không có tiền, sau lại dứt khoát đổi một viên kẹo đường trong thương thành hệ thống, bọc giấy lại rồi bỏ vào trong túi.
"Không có gì, đừng sợ." Bùi Nguyên duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng của Trì Kính Dao, hỏi: "Ngã ở đâu đó? Có bị thương không?"
Trì Kính Dao vốn không thấy đau, lúc này được Bùi Nguyên nhắc mà tỉnh, chỉ cảm thấy cánh tay truyền tới cảm giác đau nhói.
"Tay của ta hình như bị gãy.....!chân cũng trẹo......" Trì Kính Dao đau đến mức giọng run rẩy.
"Muội cố nhịn một chút, ta đưa muội về trước." Bùi Nguyên nói xong liền cẩn thận bế Trì Kính Dao lên.
Lúc hai người đi ra khỏi dược tuyền, Trì Kính Dao vẫn không thấy bóng dáng của Bùi Dã, chỉ cho rằng hắn đã ngủ say không nghe thấy tiếng gì, cũng không nghĩ nhiều.
Bùi Nguyên bế Trì Kính Dao vào phòng xong, Trì Kính Dao đã đau đến mức trán ứa mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhìn hơi tái nhợt, lúc này thấy hơi đau lòng.
"A Dao đừng sợ, Nhị ca muội chắc đã đi tìm người rồi, mọi người trong thôn trang này đều biết y thuật, để cho bọn họ xem là tốt rồi." Bùi Nguyên nói xong muốn xem thử cánh tay của Trì Kính Dao, nhưng mà hắn chỉ mới chạm vào là Trì Kính Dao đã đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, Bùi Nguyên đành phải rụt tay lại, không dám chạm vào nữa.
Cũng may lúc này Bùi Dã đã dẫn người tới, Trì Kính Dao giương mắt nhìn, liền thấy một cô nương bước vào.
Cô nương kia tên là Tiểu Uyển, nhìn có vẻ 15-16 tuổi, dáng vẻ thanh tú, nhưng khí chất rất lạnh nhạt, nhìn có vẻ không dễ gần.
Ban ngày Tiểu Phương đã dẫn bọn cậu đi gặp mặt Tiểu Uyển, Trì Kính Dao nhớ rõ Tiểu Phương có nói nàng là nữ đệ tử duy nhất của Trình đại phu.
Nếu cậu nhớ không nhầm thì Tiểu Phương có thuận miệng nói một câu rằng Tiểu Uyển là một người có y thuật tốt nhất trong số các đệ tử, nếu được bồi dưỡng tốt thì 8-10 năm nữa nói không chừng có thể kế thừa được y bát của Trình đại phu.
Tiếc là thời thế của bọn họ mặc dù không cấm nữ tử hành nghề y, cũng có nhiều yêu cầu khắc nghiệt đối với nữ tử, nhưng nữ tử hành nghề y vẫn là số ít, cho nên mọi người đều thừa nhận Đinh Tiểu Uyển rất có tài trong nghề y, nhưng cũng không mấy hy vọng nàng sẽ hành nghề y trong tương lai.
Không ngờ đệ tử tốt nhất của Trình đại phu, ngược lại bị coi nhẹ nhất.
Đinh Tiểu Uyển đặt hộp thuốc xuống, đi tới bên cạnh Trì Kính Dao, hỏi: "Bị thương ở đâu?"
"Cánh tay và chân." Trì Kính Dao vội đáp.
Đinh Tiểu Uyển duỗi tay muốn kiểm tra cánh tay của cậu, nhưng vừa chạm vào tay của Trì Kính Dao, cậu liền đau đến mức rên một tiếng.
Đinh Tiểu Uyển cũng không nháy mắt một cái, nói với Bùi Nguyên: "Cởi ngoại bào của hắn ra đi, vướng víu."
Bùi Nguyên nghe vậy cẩn thận cởi ngoại bào của Trì Kính Dao, Trì Kính Dao chịu đau cởi ngoại bào ra, lúc này mới phát hiện chỗ bị thương trên cánh tay đã chảy ra không ít máu, trên chiếc ngoại bào trắng như tuyến đã nhuộm đỏ một vùng.
"Sao lại bị thương nặng thế này?" Bùi Nguyên kinh ngạc nói.
Trì Kính Dao quay mặt đi không nhìn chỗ bị thương, đáp: "Lúc trượt chân, cánh tay đập vào tảng đá."
Khi nói chuyện, Đinh Tiểu Uyển đã lấy kéo cắt phần vải trên cánh tay cậu, lộ ra miệng vết thương bên trong.
Đinh Tiểu Uyển nhìn qua Bùi Nguyên, ý bảo hắn giữ lấy Trì Kính Dao, Bùi Nguyên hiểu ý vội làm theo.
Sau đó, Đinh Tiểu Uyển nắn nhẹ lên vết thương của Trì Kính Dao, khiến cậu đau đớn hét lên một tiếng "A".
"Có thể nhẹ tay một chút được không?" Bùi Dã ở một bên nhịn không được nói.
Đinh Tiểu Uyển liếc mắt nhìn Bùi Dã một cái, nói: "Không dùng sức thì không thể chạm tới xương của nàng được, nếu không xác nhận xương có bị tổn thương hay không, ta không thể nào chữa cho nàng được, nếu ngươi đau lòng thì ta đề nghị ngươi ra ngoài chờ đi."
Bùi Dã nghe vậy không lên tiếng nữa, nhưng Bùi Nguyên lại hỏi: "Xương cốt có bị thương không?"
"Xương cốt không sao, vấn đề không lớn." Đinh Tiểu Uyển nói xong lấy thuốc trị thương và vải băng ra.
Trì Kính Dao không phải người giỏi nhịn đau, trong lúc bôi thuốc và băng bó, Trì Kính Dao phải cố gắng lắm mới không để mình la hét quá nhiều.
Bùi Nguyên vừa giữ chặt không có cậu động đậy, vừa duỗi tay lau nước mắt cho cậu.
Bùi Dã vẫn nghiêm mặt đứng ở xa xa, từ đầu tới cuối không hề nhúc nhích, cũng không nói một câu nào.
Vết thương ở mắt cá chân cũng không quá lớn, nhưng hai ngày nay tốt nhất vẫn cẩn thận một chút, đi lại ít thôi." Đinh Tiểu Uyển lại kiểm tra bàn chân bị trật của Trì Kính Dao, nói: "Hai ngày sau có thể đi ngâm dược tuyền một chút, nhưng đừng để cánh tay dính nước."
Dứt lời nàng liền đứng dậy thu dọn hộp thuốc, xoay người ra cửa.
Bùi Nguyên tiễn người ra cửa, hơi lo lắng hỏi: "Thôn trang này lớn vậy, ban đêm đường không dễ đi, hay để ta dẫn người về?"
"Không cần, ta đã quen đường rồi." Đinh Tiểu Uyển thản nhiên nói.
Bùi Nguyên nói: "A Dao nói, mới vừa nãy thấy một con quái vật ở dược tuyền bên kia, không biết thứ đó có thể tấn công người hay không......"
"Quái vật?" Đinh Tiểu Uyển ngẩn ra, hỏi: "Quái vật như thế nào?"
"Ta cũng chưa thấy, nhưng theo lời A Dao nói, đầu của nó nhỏ hơn so với nó, thân thủ lại rất nhanh nhẹn......" Bùi Nguyên nghĩ nghĩ, lại nói: "Thứ đó còn cướp mất túi tiền của A Dao, có thể thấy không phải là không có tính công kích."
Đinh Tiểu Uyển nghe vậy không khỏi bật cười, nói: "Khỉ sao?"
Bùi Nguyên ngẩn ra, nhất thời không biết phản ứng gì.
Lại nghe Đinh Tiểu Uyển nói: "Trên ngọn núi gần đây có con khỉ rất thông minh, bình thường nhân lúc mọi người không chú ý là lại lén đi ngâm dược tuyền." Dược tuyền hai bên đều là dòng chảy, cũng không sợ bị khỉ làm bẩn, cho nên người trong thôn trang cũng không để ý quá nhiều.
Huống chi một con khỉ thoắt ẩn thoắt hiện, muốn xử lý cũng không được.
Nhưng không ngờ là đêm nay, con khỉ này lại "không hẹn mà gặp" với Trì Kính Dao, còn làm loạn như vậy nữa.
Lúc Bùi Nguyên quay lại phòng, Bùi Dã đang giúp Trì Kính Dao khoác ngoại bào.
Thấy Bùi Nguyên tiến vào, Bùi Dã liền đứng dậy lui sang một bên.
Bùi Nguyên thấy Trì Kính Dao y phục còn chưa mặc xong, nghĩ đối phương bị thương tay bất tiện, liền duỗi tay thắt cúc cổ áo cho Trì Kính Dao.
Nếu là trước đó, Bùi Nguyên sẽ không làm ra hành động thân mật tới mức này, dù sao thân phận của Trì Kính Dao cũng là "tức phụ nuôi từ bé" của hắn, lúc đối phương còn nhỏ tuổi, Bùi Nguyên chắc chắn sẽ buộc bản thân phải cư xử đúng mực khi đối mặt với cậu.
Nhưng bây giờ hắn đã "không may" biết Trì Kính Dao là nam hài, cử chỉ cũng tùy tiện hơn rất nhiều.
Bùi Dã ho nhẹ một tiếng, ánh mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn dính nước mắt của Trì Kính Dao, hỏi: "Nửa đêm không ngủ, chạy tới dược tuyền làm cái gì?"
Lúc này Trì Kính Dao hơi bình tĩnh hơn một chút, xấu hổ không có chỗ che mặt, nhỏ giọng nói: "Ta........!muốn ngâm mình một lúc."
"Ban ngày không đủ cho ngươi ngâm sao? Phải đợi tới nửa đêm mọi người ngủ say rồi mới lén đi à?" Bùi Dã rõ ràng thấy hơi tức, lại nói: "Cũng may thứ kia không làm tổn thương người, nếu không......."
"Rất xin lỗi." Trì Kính Dao nhỏ giọng nói: "Sau này ta không dám nữa."
Trước đó Trì Kính Dao đã khóc, bây giờ giọng nói vẫn mang theo giọng mũi, nghe thấy hơi tội nghiệp.
Cơn tức của Bùi Dã liền tắt ngúm, đứng ở một bên nghiêm mặt không thèm nói nữa.
Bùi Nguyên duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng của Trì Kính Dao, an ủi: "Nhị ca chỉ là lo lắng cho muội thôi, cũng không phải muốn trách mắng muội.
Mới vừa nãy nghe thấy tiếng hét của muội, hắn còn chưa mặc ngoại bào đã chạy đi tìm muội rồi đấy."
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Dã, thấy Bùi Dã hơi không thoải mái mà né tránh ánh mắt của cậu.
Cậu biết cái người Bùi Dã này chính là như vậy, quan tâm ai cũng sẽ không nói ra, chỉ tự mình buồn bực ở trong lòng.
Trước giờ hắn đối xử với Bùi Nguyên như vậy, với Dung nương cũng vậy, và bây giờ đối với Trì Kính Dao cũng không khác.
"Nhị ca........" Trì Kính Dao nhỏ giọng nói: "Huynh đừng giận mà."
Một bụng lửa giận của Bùi Dã đã tiêu tan hơn phân nửa, nghe vậy liền lúng túng nói: "Lần sau còn làm càn nữa thì ta mặc kệ ngươi."
Trì Kính Dao nghe vậy là biết hắn đã hết giận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhớ tới lúc nãy Bùi Nguyên đi ra ngoài một lúc lâu, nhịn không được hỏi: "Đại ca, vừa nãy huynh đã nói gì với Đinh tỷ tỷ vậy?"
"Nói về chuyện con quái vật." Bùi Nguyên nhịn không được cười cười, nói với Trì Kính Dao: "Con quái vật muội thấy, có thể là một con khỉ."
"Sao lại là con khỉ......." Trì Kính Dao cố nhớ lại, thứ đó đen thui, thân thủ nhanh nhẹn, còn thích cướp đồ của người khác, đúng thật là rất giống khỉ.
Chẳng qua con khỉ kia vì mới ngâm nước nóng xong, nóng trên người ướt nước, nhìn quá gầy trơ xương.
Hơn nữa ban đêm ánh sáng kém, Trì Kính Dao lại sợ tới mức không dám nhìn lâu, lúc đó mới không nhận ra.
Trì Kính Dao:.........
Thế mà lại là khỉ!
Nói cách khác, cậu bị một con khỉ dọa sợ đến mức ngã gãy tay, còn bị cướp mất túi tiền.
Quan trọng hơn là, chuyện cậu đêm hôm lén đi ngâm nước nóng bị bại lộ, mất hết mặt mũi.
"Còn sợ không?" Bùi Nguyên hỏi cậu.
"Vốn cùng.......!không phải quá sợ." Trì Kính Dao mạnh miệng nói.
Bùi Nguyên còn nhớ lúc nãy Trì Kính Dao kinh hồn bạt vía kéo hắn nói nhìn thấy quái vật, nhưng hắn thấy vẻ mặt xấu hổ của Trì Kính Dao, liền không vạch trần đối phương.
"Nếu không dám ngủ một mình, ta ở lại đây cùng với muội." Bùi Nguyên nói.
"Không cần ạ." Trì Kính Dao vội nói: "Một mình ra cũng được."
Bùi Nguyên nghe vậy cũng không miễn cưỡng nữa, nếu Trì Kính Dao nửa đêm dám lén chạy đi ngâm nước nóng, vậy lá gan hẳn là không nhỏ.
Trước đó chắc là do biến cố bất thình lình dọa sợ, mới có thể mất bình tĩnh tới vậy.
Sau một loạt rắc rối đó, ba người đều không thể ngủ ngon cả đêm.
Vết thương trên tay của Trì Kính Dao vẫn còn nhói nhói, điều này khiến cậu rất phiền não.
Tiếc là thương thành hệ thống không có thuốc giảm đau gì đó, nếu không bây giờ cậu đã bớt khổ rồi.
Trì Kính Dao ngủ không yên, suy nghĩ hồi lâu về những khu vực chưa được mở khóa của thương thành, chợt nhận ra tầm quan trọng của việc kiếm được nhiều tích phân hơn.
Cậu nhớ rõ, trước đây khi tích phân đạt được 100, thương thành đã chính thức mở khóa.
Lúc cậu tiêu trong 100 tích phân, thương thành hệ thống mở khóa [Cường thân kiện thể hoàn].
Lúc tiến độ công lược Bùi Dã của cậu đạt tới 10%, thương thành mở chức năng bán hàng, đồng thời mở khóa đồ mới.
Dựa theo quy luật này, lần tiếp theo thương thành mở khóa thứ gì đó, hoặc là do tích phân của cậu đạt tới một cột mốc nhất định, hoặc là tiến độ công lược Bùi Dã của cậu đạt tới giai đoạn nhất định.
Mà theo hiểu biết của cậu về hệ thống, dược phẩm trong thương thành thường rất cơ bản, có lẽ lần sau sẽ mở khóa thuốc giảm đau hoặc kháng sinh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trì Kính Dao chợt có thêm động lực.
Sáng ngày tiếp theo, Trì Kính Dao ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới dậy.
Bùi Dã nghe được động tĩnh, bê chút nước cho cậu rửa mặt, đợt cậu rửa xong lại mang cơm giữ lại cho cậu tới.
Do chuyện tối hôm qua, trong lòng Trì Kính Dao vẫn thấy hơi áy náy.
Hôm nay thấy Bùi Dã vẫn lo lắng mình bị thương, lại càng áy náy