Editor: Vĩ không gei
- ---------------------------------------------------------
Trì Kính Dao nhìn qua con khỉ đã nằm liệt trên tảng đá, như đoán được kết cục của mình.
Cậu không ngờ là vốn chỉ muốn trêu chọc Dương Thành một chút thôi, cuối cùng lại để mình bị cuốn vào theo.
Viên thuốc này có thể có hiệu lực liên tục tới 12 canh giờ, Trì Kính Dao cũng không muốn chơi với Bùi Dã tới sáng mai đâu.
Vì thế cậu tìm cớ nói phải về tìm Bùi Nguyên, sau đó chạy mất không quay đầu lại.
Bùi Dã nhìn theo bóng lưng của vật nhỏ, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Không biết sao hắn cảm thấy tình trạng hôm nay của mình hơi quen quen, hình như đã từng trải quả một lần rồi.
Cái cảm giác năng lượng tràn đầy cơ thể, không muốn đứng lại dù chỉ một chút này, nhất định không phải lần đầu tiên hắn trải qua.
Rốt cuộc chuyện này là sau đây?
Quả thật rất kỳ lạ........
Bùi Dã quay đầu nhìn về phía con khỉ, vốn nó đang nghiêng đầu nhìn lén hắn, thấy hắn nhìn qua liền vội nhắm hai mắt lại giả chết.
Bùi Dã:.......
Ta có đáng sợ tới vậy không?
Đêm đó, Bùi Dã mất ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, hắn đã chạy tới chỗ của Dương Thành.
Hôm qua Dương Thành luyện tập với hắn mệt chết đi được, bả vai còn bị thương, sáng sớm mặt trời chưa thấy mà đã nhìn thấy hắn nên cảm thấy hơi bực.
"Tiểu tử ngươi uống nhầm thuốc hay sao thế?" Dương Thành nhíu mày nói: "Đừng nói cả đêm ngươi không ngủ nha?" Bùi Dã nhíu mày, chẳng ừ hử gì cả.
Dương Thành nhìn hắn, trong lòng càng buồn bực, thầm nghĩ chẳng lẽ mới chỉ mấy ngày mà mình đã huấn luyện tiểu tử này thành công rồi sao?
Mấy năm nay hắn dẫn dắt không ít binh sĩ, nhưng có thể giày vò được như Bùi Dã thì thật sự không có mấy.
Ngày hôm qua hắn đã mệt tới vậy, tiểu tử này lại càng luyện càng hăng!
"Dương tướng quân, hôm này còn so chiêu với ta không?" Bùi Dã hỏi.
Lúc thiếu niên nói chuyện, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, dáng vẻ tinh lực dư thừa.
Bả vai Dương Thành vẫn còn đau, thật sự thấy hơi sợ, nói: "Huấn luyện phải cân bằng giữa nghỉ và tập, ngươi như vậy sẽ xảy ra chuyện mất.
Sư phụ ngươi đã chôn nửa người dưới đất rồi, cũng không muốn cá chết lưới rách với ngươi."
"Tức là sao?" Bùi Dã hỏi.
"Ngươi cứ chạy một vòng quanh thôn trang đã rồi tính sau." Dương Thành nói.
Hắn vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng Bùi Dã đâu.
Khoảng hai nén hương sau, Bùi Dã chạy xong một vòng quay lại mà mặt không đỏ, thở không gấp.
Sau khi Dương Thành quan sát hắn một lúc lâu, lúc này mới quyết định phải thay đổi kế hoạch huấn luyện.......
Nếu không có lẽ hắn sẽ bị tiểu tử này giày vò đến chết trước mất.
Vì thế, sau hôm đó, Dương Thành liền điều chỉnh lại nội dung huấn luyện.
Theo lời của hắn là phương pháp huấn luyện kết hợp giữa nghỉ và tập, thực ra là vừa huấn luyện, vừa giảng một chút binh pháp cho Bùi Dã.
"Ta không nhập ngũ, ngài giảng binh pháp cho ta làm gì?" Bùi Dã khó hiểu nói.
"Thứ nhất, không nhất thiết phải tham gia quân ngũ mới cần học binh pháp, trong cuộc sống có rất nhiều việc có thể dùng được binh pháp.
Thứ hai, sao ngươi chắc mình sẽ không nhập ngũ?" Dương Thành nhướng mày nói.
"Ta biết săn thú, theo luật lệ của Đại Du, ta không cần phải nhập ngũ." Bùi Dã nói
"Nam tử có một kỹ năng, nếu không tự nguyện thì không bị gọi, đây là luật lệ thời bình." Dương Thành nhìn hắn nói: "Trong thời chiến thì lại khác, trong nhà ngươi có hai huynh đệ, phải có một người nhập ngũ, ngươi không đi, chẳng lẽ cho vị đại ca hào hoa phong nhã kia đi sao?"
Bùi Dã ngẩn ra, nói: "Bây giờ không phải thời chiến."
"Rất nhanh sẽ tới." Dương Thành nói: "Nhanh thì 1-2 năm, chậm thì 3-5 năm."
Bùi Dã nghe vậy nhớ tới chỗ bị trúng tên trên người của Dương Thành, mặc dù đối phương chưa bao giờ nhắc tới chuyện trúng tên đó, nhưng ngày đó khi Bùi Dã xem qua cái mũi tên kia, chế tác rất khéo léo, vừa nhìn là biết không phải thợ săn bình thường sử dụng.
Hơn nữa nơi này của bọn họ lại cách biên thành không xa, vậy nguồn gốc của mũi tên kia e là không đơn giản.
Chỉ là Bùi Dã nhất thời không dám nghĩ thêm nữa........
Chẳng lẽ Dương Thành trúng tên ở biên thành rồi chạy thẳng tới đây?
"Chuyện không nên biết thì ngươi tốt nhất đừng đoán mò." Dương Thành như nhìn thấu suy nghĩ của Bùi Dã.
Bùi Dã ngừng suy nghĩ, hỏi: "Nơi này có an toàn không?"
"Tạm thời thì an toàn." Dương Thành nói.
Bùi Dã nghe vậy thì không hỏi tiếp nữa, hắn biết trong quân đội có quân quy.
Nếu Dương Thành không chủ động đề cập, vậy có nghĩ là không thể nói với người ngoài.
Khi Bùi Dã đang bận huấn luyện với Dương Thành, Trì Kính Dao cũng không nhàn rỗi.
Từ khi thấy Bùi Dã cả đêm mất ngủ, cậu thấy [Tinh lực sung phái hoàn] không thể sử dụng thường xuyên.
Dược hiệu 12 canh giờ là hơi lâu, mặc dù thuốc này cũng không có tác dụng phụ, nhưng nếu dùng nhiều thì nhất định Bùi Dã sẽ phát hiện ra điểm đáng ngờ, đến lúc đó Trì Kính Dao cũng không biết phải giải thích với hắn thế nào.
Quan trọng hơn là, Bùi Dã không ngủ được có thể còn giày vò con khỉ và những người khác.......
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Trì Kính Dao quyết định đi tìm Trình đại phu hỗ trợ.
Nếu Trình đại phu có thể giảm dược hiệu của viên thuốc này đi một nửa thì hoàn hảo.
Dù sao Trình đại phu đã biết cậu có "viên thuốc thần bí", thêm một viên nữa cũng không sao cả.
Trì Kính Dao vốn định tìm cơ hội đưa viên thuốc của cậu cho Trình đại phu, bây giờ vừa lúc có cơ hội liền đưa [Tinh lực sung phái hoàn] cho ông lão.
"Đây cũng là của thần y cho ngươi sao?" Trình đại phu cầm lấy viên thuốc, vẻ mặt vui sướng.
"Chỉ có một viên." Trì Kính Dao nói với lão: "Loại thuốc này uống xong có thể khiến tinh lực của người ta dồi dào trong 12 canh giờ, hơn nữa dùng xong thì ngày hôm sau cũng không có vấn đề gì."
Trình đại phu đặt viên thuốc lên giấy, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào viên thuốc nghiên cứu một lúc lâu, hỏi: "Thứ tốt đấy."
"Đúng vậy." Trì Kính Dao nói: "Nhưng 12 canh giờ là quá lâu, nếu cho người ta uống viên thuốc này, đêm không thể nào ngủ được.
Nếu như ngài có thể giảm hiệu lực của nó xuống còn khoảng 6 canh giờ thì sẽ tiện dùng hơn."
Trình đại phu nghe vậy gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào viên thuốc không rời.
"Biết được dược tính của thuốc sẽ dễ dàng nghiên cứu hơn." Trình đại phu nhìn qua Trì Kính Dao nói: "Hôm nay lão phu sẽ bắt đầu nghiên cứu nó, tiểu nữ hài có muốn xem cùng ta không?"
Quá trình nghiên cứu thuốc rất rườm rà, Trình đại phu cần phải mài nhỏ viên thuốc từng chút một, lại phải dựa vào mùi và vị để biết được dược liệu cụ thể của nó, đương nhiên Trình Kính Dao cảm thấy hầu như ông lão sẽ dựa vào phán đoán.
Cũng may trước đó đã biết được dược tính của viên thuốc này, lúc Trình đại phu nhận biết dược liệu ít nhiều cũng có cái để dựa vào.
Sau bước xác định vị thuốc chính là quá trình chế thuốc.
Trình đại phụ rất thích chế thuốc, cũng tự tin vào kỹ thuật chế thuốc khá cao của mình
Tiếc là trong đám đồ đệ của lão, không người nào học được kỹ thuật này, cho dù là Đinh Tiểu Uyển cũng không thấy hứng thứ với việc chế thuốc này.
"Tiểu nữ hài, ngươi có đồng ý học chế thuốc với lão phu không?" Trình đại phu hỏi Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao đi theo lão mấy ngày nay, trong lòng thấy khá chán, theo bản năng liền muốn từ chối.
Nhưng cậu lại nghĩ, nếu mình có thể tự chế ra loại thuốc này, vậy có thể giữ lại dùng, lại có thể lấy đi đổi tích phân, dù thế nào cũng không lỗ.
"Ta học được không?" Trì Kính Dao hỏi.
"Ngươi rất thông minh, không khó học đâu." Trình đại phu nói.
Trì Kính Dao nghe vậy thấy hơi xiêu lòng, vì thế hỏi: "Vậy đại khải phải học bao lâu?"
"Để chế thuốc, trước tiên ngươi phải học dược lý, còn phải học y lý, nhận biết được các loại thảo