Trì Kính Dao bị từ "lợn rừng nhỏ" của Bùi Dã làm nghẹn nửa ngày không nói lên lời.
Bùi Dã lại như nhớ ra chuyện gì đó, giành nói trước: "Không phải mới trẹo chân sao? Ở nhà đi."
"Nhưng ta muốn......" Trì Kính Dao còn muốn kì kèo.
"Không nhưng." Bùi Dã hoàn toàn bóp ch3t suy nghĩ trong đầu của Trì Kính Dao.
Có lẽ sợ vật nhỏ này dây dưa, Bùi Dã vừa dứt lời liền đi như chạy trốn.
Trì Kính Dao nhìn hắn ngày càng đi xa, khi tới gần ngõ tốc độ gần như là chạy.
Trì Kính Dao:.........
Ta có đáng sợ như vậy không?
Mặc dù không thể đi cùng Bùi Dã cũng hơi tiếc, nhưng trong lòng Trì Kính Dao cũng rõ, hiện giờ chân mình bị trẹo vẫn chưa khỏi, đi theo Bùi Dã quá thật rất bất tiện.
Chưa cần nói tới việc chân bị thương, cho dù cậu đi lại linh hoạt thì Bùi Dã nhất định cũng không dẫn cậu theo.
Trì Kính Dao có thể cảm giác được mặc dù Bùi Dã đã có một chút thiện cảm với cậu, nhưng một chút này thật sự không đáng là bao.
Nói trắng ra là hiện giờ Bùi Dã chỉ xem như là không ghét cậu, về phần thích thì tuyệt đối không có một chút nào.
Nghĩ tới thái độ "né còn không kịp" mới vừa nãy của Bùi Dã, Trì Kính Dao lại nhịn không được mà thở dài.
Cậu cảm thấy cứ với tốc độ này, e là đại ca Bùi gia cũng chẳng uống được bao nhiêu [Cường thân kiện thể hoàn].
Trì Kính Dao ngoan ngoãn ở nhà một ngày.
Cũng may chân của cậu không bị thương nặng, nghỉ ngơi một ngày là đã ổn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Kính Dao rảnh rỗi không có gì làm, nhớ tới Nguyễn Bao Tử liền nói với Dung nương mình muốn ra ngoài chơi một lát.
Xã hội cổ đại không giống với hiện đại, tiểu hài tử một mình đi ra ngoài chơi là chuyện bình thường.
Nhưng Dung nương vẫn lo lắng, liền hỏi một câu.
Trì Kính Dao cũng không giấu giếm, nói với bà là ngày đầu tới thôn đã xin nước uống ở nhà tỷ tỷ đầu thôn, hôm nay muốn quay lại nói lời cảm ơn.
Dung nương không nghi ngờ cậu, dặn cậu đi chậm một chút, giữa trưa nhớ về ăn cơm, rồi cho cậu đi.
Khi Nguyễn Bao Tử nhìn thấy Trì Kính Dao đã rất vui, kéo tay cậu nói liên miên không ngừng.
Tiểu oa nhi nhà này và Nguyễn Bao Tử đang thân quen, thấy Nguyễn Bao Tử mặt mày hớn hở cũng ở bên cạnh i i a a.
"Hôm nay thím Thu hấp bánh bao, lát nữa ngươi ăn thử đi, bánh bao thím ấy hấp ngon lắm." Nguyễn Bao Tử nói.
Thím Thu trong lời của nó chính là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, cũng chính là tỷ tỷ trong miệng của Trì Kính Dao.
"Ta thấy mấy ngày nay ngươi mập ra rồi đấy." Trì Kính Dao duỗi tay nhéo nhéo mặt của Nguyễn Bao Tử cười nói.
Nguyễn Bao Tử ngượng ngùng cười cười, hỏi: "Mấy ngày nay ngươi có ổn không?"
Hôm trước Trì Kính Dao quá vội nên không thể kể rõ mọi chuyện cho nó nghe, hôm nay rảnh rỗi liền kể cho Nguyễn Bao Tử nghe những gì mình đã trải qua.
Cuối cùng cậu còn nói cho Nguyễn Bao Tử là mình đã đi báo quan với Bùi Dã, nói không chừng đám buôn người kia đã bị bắt rồi.
"Hôm trước ta nghe nói nhà lão Bùi có đồng dưỡng tức, ta đã đoán đó chính là ngươi rồi." Thím Thu đúng lúc thò đầu ra từ phòng bếp, cười nói với Trì Kính Dao: "Nhà lão Bùi mặc dù hơi khổ một chút, nhưng họ đều là người phúc hậu, phu quân tương lai của ngươi cũng tuấn tú lịch sự.
Nếu bệnh của hắn dần tốt lên, sau này các ngươi sẽ có cuộc sống tốt."
Trì Kính Dao nghe vậy thấy hơi xấu hổ, không ngờ chuyện của mình được lan truyền khắp nơi rồi.
Dung nương và Bùi phụ chắc chắn không phải người nhiều chuyện, Bùi Dã lại càng không, không biết sao cả thôn đều biết tin nhỉ?
Việc này cũng là do tức phụ lão Tiền, xưa nay bà ta đều không quản được miệng của mình.
Hơn nữa theo tập tục của bọn họ, nhà ai muốn kết thân xung hỉ cũng phải thông báo khắp nơi thì mới may mắn, cho nên tức phụ lão Tiền thậm chí còn thêm mắm dặm muối.
"Tiểu thúc tử của ngươi cũng rất có bản lĩnh, tuổi còn nhỏ mà cả ngày đi theo lão Thu nhà ta săn thú, nghe nói kỹ năng cũng rất tốt." Thím Thu lại nói: "Hôm qua lão Thu về nhà còn nói đã gặp ngươi đấy, ngươi đi lên núi sao?"
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, đoán lão Thu trong lời của đối phương khả năng cao chính là thanh niên cậu đã gặp ở trên núi hôm đó.
Cậu vội gật đầu với thím Thu, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Nguyễn Bao Tử thấy vẻ mặt cậu hơi xấu hổ, tiến đến nói nhỏ bên tai cậu: "Ta không nói với người ngoài ngươi là nam hài đâu."
Trì Kính Dao thấy hơi kinh ngạc, không ngờ Nguyễn Bánh Bao lại hiểu chuyện như vậy, biết che giấu thân phân cho cậu trước.
Thực ra, Trì Kính Dao cũng không quá để ý chuyện này.
Dù sao thì Dung nương đã nói không coi cậu là "con dâu", chỉ coi cậu như khuê nữ.
Nếu có tai họa ngầm thì đại khái là bên phía Bùi Dã.
Hiện giờ Trì Kính Dao vất vả lắm mới tìm được cách mới để công lược Bùi Dã, nếu để hắn phát hiện cậu là nam hài, không kiêng kỵ thân phận "tiểu tẩu tẩu" này, e là cách "khóc thút thít" cũng không có tác dụng.
Trì Kính Dao nói chuyện với Nguyễn Bao Tử một lát, bánh bao của thím Thu cũng hấp xong.
Trì Kính Dao còn nhớ thương cái bánh bao lớn trên trấn ngày trước, hiện giờ nếm thử tay nghề của thím Thu, thế mà không thua kém gì bánh bao bán trên trấn.
Nghĩ tới trấn trên, ánh mắt Trì Kính Dao liền rơi vào đám da đang phơi nhà thím Thu.
Cậu nhìn kỹ thì thấy ở đây có hai tấm da cáo, mặc dù phẩm chất không bằng tấm mà Bùi Dã đã săn trước đó, nhưng trông cũng được.
"Tỷ tỷ ơi?" Trì Kính Dao cắn bánh bao, nói với thím Thu: "Nhà tỷ bán da như thế nào vậy?"
"Đều nhờ lão Tiền bán hộ." Thím Thu nói: "Lão Thu ngại phiền, không thích đi lên trấn."
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Mấy hôm trước ta và Nhị ca đi lên trấn một chuyến để bán da, lúc ấy thấy một hàng thu mua da giá cả không tốt, liền lấy da cáo đi vào cửa hàng bán, kiếm được không ít tiền."
"Vậy sao?" Thím Thu cười cười, thuận miệng nói: "Lão Thu không thích mấy việc này, ta cũng rất ít khi lên trấn, không biết mấy cái này."
"Tỷ tỷ." Trì Kính Dao kéo cái ghế đẩu ngồi bên cạnh thím Thu, nói: "Nếu không để ta bảo Nhị ca bán hai tấm da cáo này cho tỷ? Bảo đảm kiếm