Editor: Qingluanpei
Chương 10 Nữ chủ lên sân khấu ( 2)
Là bạn tốt của Nguyễn Kiều Kiều, khi trái cây chín, Ngũ Y Đình luôn có thể được nếm thử mấy quả.
Tuy rằng cô nhóc thực chán ghét loại "bố thí" này của Nguyễn Kiều Kiều, nhưng đối với người đến cơm cũng không được đủ no như cô nhóc mà nói, đây không thể không xem như là một loại mỹ vị.
Cho nên bây giờ nhìn thấy quả mận khác trên tay Nguyễn Kiều Kiều, Ngũ Y Đình nhịn không được nuốt nước miếng liên tục, trong ánh mắt đều là khát vọng.
Nếu là nguyên chủ, lấy giao tình của cô ấy và Ngũ Y Đình, quả mận này đương nhiên có thể dừng ở trong miệng của Ngũ Y Đình.
Chỉ tiếc, người mà Ngũ Y Đình gặp được bây giờ là Nguyễn Kiều Kiều.
Làm một con mèo mập, trình độ bảo vệ thức ăn của Nguyễn Kiều Kiều thực lợi hại.
Muốn moi đồ ăn từ trong miệng cô nhóc, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nguyễn Kiều Kiều giống như không nhìn thấy được ánh mắt khát vọng của Ngũ Y Đình, tiếp tục bẹp bẹp cái miệng nhỏ, ậm ừ trả lời: "Khá ngon."
"Được rồi, vậy cậu có muốn cùng bọn tớ đi sau núi nhặt nấm không? Tớ nghe nói có rất nhiều nấm mọc ở đó, cho dù là không có nấm, còn có rất nhiều măng mùa xuân.
Cậu có muốn đi không, mấy bạn nam cũng tạo tổ đội, các anh trai của cậu cũng cùng đi đấy."
Nói xong lại mím mím môi, thật sự là còn nhỏ tuổi, không nhịn được hỏi: "Quả mận của cậu ăn ngon không? Có thể cho tớ nếm thử một miếng không?"
Cô nhóc cho rằng lấy giao tình của mình và Nguyễn Kiều Kiều, cô nhóc đã nói như vậy thì Nguyễn Kiều Kiều nhất định sẽ cho mình.
Lại không nghĩ tới Nguyễn Kiều Kiều nhíu cái mũi nhỏ, lắc đầu cự tuyệt: "Không được, cái này để phần cho anh trai tớ, không thể cho cậu được."
"Ầm" một cái, cả khuôn mặt của Ngũ Y Đình đều đỏ lựng lên.
Một phần là do xấu hổ, một phần là do tức giận.
Cô nhóc không nghĩ tới Nguyễn Kiều Kiều thật sự sẽ cự tuyệt, chỉ cảm thấy xấu hổ và buồn bực, rồi lại không biết nên nói cái gì, cả người đều trầm mặc.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không nói thêm lời nào, tiếp tục ăn của mình, phảng phất như không cảm giác được Ngũ Y Đình đang khó chịu.
Tuy rằng nguyên chủ cùng nữ chủ có thù không đội trời chung, nhưng đối với cô, Ngũ Y Đình nhiều nhất cũng chỉ là người xa lạ.
Cô mới không đi báo