Editor: Qingluanpei
Chương 22 Bàn tay vàng? ( 6)
Nguyễn Lâm thị bắn một tràng dài như súng máy liên thanh, Liễu Chiêu Đệ nhất thời không chống đỡ được nhưng lại vẫn không cam lòng, nhỏ giọng nói: "Mẹ....!Đây là Nguyễn Thỉ mang trở về, như thế nào lại là của Kiều Kiều.
Con biết mẹ thương con bé nhưng mẹ cũng không thể không phân biệt hắc bạch thị phi nha.
Con bé còn nhỏ như vậy, làm sao có thể bắt được, đây chắc chắn là do Thỉ Tử bắt được.
Con cũng không muốn lấy nhiều, một con là được rồi chứ gì." Nói đến câu cuối vẫn là dùng cái giọng điệu ủy khuất cầu toàn.
"Phi! Cô còn biết xấu hổ hay không? Cô trợn mắt chó lên nhìn xem! Đây là do Kiều Kiều nhà tôi dùng chân đổi về, cô còn muốn ăn à, có người thím nào như cô không? Thật là gia môn bất hạnh mà! Làm sao năm đó lão nhị lại cưới một cái mặt hàng như cô chứ!" Nguyễn Lâm thị hùng hùng hổ hổ.
Bàn về cãi nhau, đầu năm nay chưa có ai cãi lại được Nguyễn Lâm thị, bà có thể cãi đến đen biến thành trắng, huống chi ở trong chuyện này, vốn dĩ chính là trắng! Gà này chính là do Kiều Kiều nhà bà dùng chân bắt được, ai dám đoạt, bà liều mạng với ai!
Liễu Chiêu Đệ xác thật không phải là đối thủ của Nguyễn Lâm thị.
Hiện tại lại bị bà mắng cho cả đầu ong ong.
Nguyễn Lâm thị chưa cho cô ta cơ hội để xả hơi, lôi cổ tay cô ta tới trong sân, chỉ vào mấy tên nhóc, cười lạnh nói: "Chính cô tự mình hỏi một chút, gà rừng này là do ai bắt được.
Chỉ cần trong bọn họ có ai nói là do Thỉ Tử bắt được, tôi liền đưa cho cô một con!"
Liễu Chiêu Đệ vừa nghe thấy những lời này, đôi mắt lập tức sáng lên.
Những người khác cô ta cũng không dám hy vọng xa vời, nhưng cô ta không tin con trai mình sẽ hướng về người khác.
"Là em gái bắt được." Tiểu mập mạp.
"Em gái." Nguyễn Kiệt.
"Em gái dùng chân bắt được." Nguyễn Khánh.
"Đúng, là em gái." Nguyễn Phong.
"Em gái, em gái, là do em gái bắt được." Con trai út của Liễu Chiêu Đệ Nguyễn Vĩ càng là lặp lại như một cái máy, tiếng sau càng to hơn tiếng trước, giống như sợ mẹ cậu nhóc không nghe được vậy.
Liễu Chiêu Đệ tức giận đến mức khuôn mặt hết đỏ lại trắng, hết trắng lại xanh, thay đổi liên tục, trông thật sự rất vi diệu.
Nguyễn Lâm