Editor: Qingluanpei
Chương 43 Tiểu phản diện ( 11)
Có thể là sự nhiệt tình của Nguyễn Kiều Kiều đã nổi lên tác dụng, tiểu phản diện cuối cùng vẫn ăn nó.
Quả mận kia vừa cắn xuống, cho dù hắn đã hết sức nhẫn nại nhưng cả khuôn mặt nhỏ vẫn là vặn vẹo.
"Ha ha ha ha...." Nguyễn Kiều Kiều không chút do dự cười nhạo, hết sức vui mừng.
Tiểu phản diện không ăn, đem mấy quả còn lại trả cho cô, Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu: "Em không cười anh nữa là được chứ gì?"
Tiểu phản diện nhìn cô, cũng không biết nghĩ tới cái gì, thu tay trở lại.
Hai người cứ như vậy ngồi dưới mái hiên gặm quả mận chua chua ngọt ngọt, bên tai là âm thanh xào xạc của lá cây, gió xuân ấm áp.
Nguyễn Kiều Kiều ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, tâm tình yên ổn chưa từng có.
Kiếp trước cô là một con mèo nhưng lại là một con mèo không có quá khứ.
Cô không biết mình đến với thế giới này như thế nào, không biết chính có thân nhân khác hay không.
Cô chỉ nhớ rõ từ khi bản thân có ký ức thì đã ở chỗ đó, một nơi cái gì cũng không có, chỉ có một con sói làm bạn với cô mười mấy năm....
Hiện tại biến thành người, cô đã cảm nhận được thân tình, Nguyễn gia khiến cô cảm nhận được bản thân mình như có thêm gốc rễ, cả người đều an ổn.
Nếu nói còn gì vướng bận thì chắc cũng chỉ có con sói kia thôi.
Mười mấy năm quá khứ của cô, con sói kia chính là sinh vật sống duy nhất mà cô gặp qua.
Cô sẽ không đi săn, lúc bắt đầu đói đến tận cùng chỉ có thể dựa vào uống sương sớm, gặm rễ cây để sống, cả người đều gầy thành da bọc xương.
Cô cho rằng chính mình sẽ bị chết vì đói, nhưng sau lại không biết con sói kia xuất hiện như thế nào.
Nó rất lợi hại, có thể săn được rất nhiều con mồi.
Nhưng rất kỳ quái, nó bắt được con mồi sẽ không ăn ngay lập tức mà sẽ đem phần ngon nhất lưu lại, giống như là vì chuẩn bị cho bữa cơm tiếp theo vậy.
Nhưng con sói đó cũng quá ngốc rồi, thân mình to như vậy, đuổi theo mười mấy năm cũng không bắt được cô.
"Thật sự rất nhớ nó mà!" Cũng không biết nó có biết