Editor: Qingluanpei
Chương 50 Nữ chủ xin thuốc ( 1)
Đại Đội còn chưa có điện, mỗi nhà mỗi hộ đều dùng dầu hỏa.
Tuy rằng không đắt nhưng mỗi tháng cũng phải tốn vài xu.
Lưu Mai nói xong liền bưng bát cơm Hứa Thành đang ăn dở đuổi theo.
Cô ta vẫn rất yêu thương con trai mình, không nỡ để nó đói bụng.
Chờ cô ta dỗ Hứa Thành ăn cơm xong, Hứa Tư cũng từ bên ngoài trở về.
Cô ta thật không thế nào vừa mắt đứa con riêng này, hận không thể để nó chết ở bên ngoài, đừng ở trong nhà chướng mắt cô ta, chiếm nhà của cô ta.
Bây giờ nhìn thấy hắn trở về, ngay lập tức mắng: "Uây, thằng con hoang nhà chúng ta cũng biết đường về nhà cơ đấy! Ngày nào cũng lang thang bên ngoài, không biết có làm được trò trống gì không?"
"A, tao thiếu chút nữa quên mất, không phải mày thích nhà họ Nguyễn lắm à? Hay là mày sửa thành họ Nguyễn rồi chuyển sang nhà bên đấy đi.
Tao cũng đã nhìn ra, nhà bọn tao....!Mày....!Mày nhìn chằm chằm tao làm gì?" Càng nói, giọng Lưu Mai càng nhỏ lại, bị Hứa Tư dùng ánh mắt như đang nhìn một con mồi nhìn đến toàn thân nổi da gà.
Cô ta nhớ rõ năm đó khi cô ta mới gả đến, Hứa Tư vẫn là một đứa nhỏ, bị cô ta cấu véo cũng không cáo trạng, không khóc nháo, ngay cả trốn cũng không biết, giống y như đứa ngốc, chỉ có thể tùy ý để cô ta tra tấn.
Cô ta cứ như vậy tra tấn nó hơn 5 năm, cũng không biết gần đây nó bị làm sao nữa.
Dáng vẻ vẫn giống như trước kia, nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên rất đáng sợ.
Có đôi khi bị nhìn chằm chằm, cô ta đều có loại cảm giác giống như sắp bị ăn tươi nuốt sống.
Thật sự vô cùng tà môn!
Chẳng lẽ lần trước bị cô ta đập một gáo vào đầu nên xảy ra vấn đề rồi?
Nhắc đến chuyện này, Lưu Mai nghĩ đến liền cảm thấy tim đập nhanh.
Cô ta hận không thể khiến đứa con hoang này chết, nhưng lại hy vọng nó chết ở bên ngoài chứ không phải ở trên tay mình.
Lần trước cô ta tức giận, dùng cái gáo nện một phát vào đầu nó.
Lúc ấy mặt mũi của nó toàn là máu, nằm trên đất cả nửa ngày không nhúc nhích.
Cô ta cho rằng mình đánh chết người thì vô cùng sợ hãi.
Đang lúc không biết nên làm