Hứa Tư cầm theo rổ một đường tới nhà họ Ngũ, trên đường cũng không dừng lại.
Lần này không có Nguyễn Lâm thị ôm, Nguyễn Kiều Kiều cũng không dám đi từ con đường nhà chính kia, sợ mấy con côn trùng trên tường rớt xuống người.
Đứng ở cửa do dự một lúc, cuối cùng thật sự là không có biện pháp, cắn răng, nhắm mắt, kéo góc áo tiểu phản diện đi vào.
Về phần tại sao lại không cho tiểu phản diện đi vào một mình, đương nhiên là sợ tiểu phản diện và nữ chủ tiếp xúc với nhau!
Lúc nãy Ngũ Y Đình uống nước xong, lại uống thuốc, bây giờ đã qua 1 tiếng, dược liệu cũng đã phát huy tác dụng.
Cô đã thanh tỉnh rất nhiều, đang nằm ở trên giường đờ đẫn nhìn trần nhà mốc meo.
Nghe thấy tiếng bước chân, lập tức quay đầu nhìn, trong ánh mắt lóa lên tia sáng.
Nhưng khi nhìn thấy người đến là Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư, ánh sáng trong nháy mắt tối sầm lại.
“Mày tới làm gì, tao không muốn nhìn thấy mày!” Ngũ Y Đình quay đầu.
“Bà nội nấu cháo cho chị uống.” Nguyễn Kiều Kiều đặt rổ trên mặt đất, bưng chén nhỏ từ trong ra, đặt ở trên bàn cạnh đầu giường.
Cái bàn kia cũng đủ dơ, đen thui thùi lùi.
Nguyễn Kiều Kiều dùng tay lau lau, lòng bàn tay lập tức trở nên đen xì.
Cô nhăn lông mày nhỏ, cầm chén đặt ở trên bàn, thu tay lại, nhìn về phía Ngũ Y Đình.
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô không, cô vẫn luôn cảm thấy khi Ngũ Y Đình nghe được lời này, ánh mắt giống như lại sáng một chút, nhưng cô cũng không rõ, lời nói kia có cái gì đáng giá để cô ấy vui vẻ.
Ngũ Y Đình nhìn chén cháo cũng không nói lời nào, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng.
Nguyễn Kiều Kiều đợi một lúc, thấy Ngũ Y Đình vẫn không có ý muốn nói gì, chỉ có thể nói: “Vậy chị ăn trước, chờ khi nào khỏe lại thì cầm chén trả lại.”
Lần này Ngũ Y Đình gật gật đầu.
Nguyễn Kiều Kiều lại nhìn cô một cái, vẫn luôn cảm thấy Ngũ Y Đình này quái quái.
Ra khỏi nhà họ Ngũ, Nguyễn Kiều Kiều thở ra một hơi, hiện tại xem ra nữ chủ này sẽ không chết, thế giới này cũng sẽ không bị sụp đổ, thật tốt quá!
Quay đầu nhìn về phía tiểu phản