????Editor: Dâu
????Beta: Dâu
Biểu cảm trên mặt mẹ Chu cứng lại, hốc mắt bà có chút phiếm hồng, còn có chút ướt át.
Tuy rằng thằng nhóc thối này từ nhỏ đến lớn luôn nghe lời, thành tích luôn đứng nhất nhưng rất nhiều thời điểm, cậu không thích cùng người lớn ở chung, còn có chút phản nghịch, quan trọng nhất là tính tình của cậu rất không tốt.
Mẹ Chu cho rằng cả đời của con trai mình sẽ luôn luôn như vậy.
Nhưng không nghĩ tới, hôm nay cậu sẽ vì một cô gái mà ăn nói khép nép cầu xin bà.
Mẹ Chu cảm thấy con trai của mình cuối cùng lớn lên cũng thành thục một ít, bởi vậy, ánh mắt của bà khi nhìn Hứa Thiện Ý đều mang theo yêu thương.
Bà đã âm thầm nhận định người con dâu này, về sau tuyệt đối không thể để A Cận đánh mất cô gái này.
"Nhìn con đáng thương như vậy, được, mẹ đồng ý với con." Mẹ Chu hồi phục tinh thần lại, cười đồng ý với con trai.
Chu Cận nhẹ nhàng thở ra nhưng không nhịn được mà truy hỏi: "Mẹ, rốt cuộc là mẹ đã dắt cô ấy đi đâu vậy?"
"Con đoán xem?" Mẹ Chu nói xong lời này, liền tười cười rồi cúp điện thoại.
Hiện tại bà muốn một mình nói chuyện với con dâu tương lai, nên không nói cho thằng nhóc thối kia là bọn họ muốn đi đâu.
Bằng không thằng nhóc thối kia khẳng định sẽ trực tiếp đến đây dắt cô gái nhỏ này đi mất.
_______
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở trước cửa một nhà hàng món Trung được trang hoàng cổ kính.
Mẹ Chu tươi cười lôi kéo Hứa Thiện Ý đi vào.
Hứa Thiện Ý nhìn ra được, nơi này rất xa hoa, cô có chút không được tự nhiên.
Bởi vì mẹ Chu đã sớm đặt chỗ ngồi, người phục vụ cũng nhận ra bà, thấy bọn họ đi đến, lập tức dẫn đường, đưa họ đến cửa phòng bao.
Vào phòng ngồi xuống, rất nhanh người phục vụ đã đem thực đơn đưa cho mẹ Chu.
Mẹ Chu lại đẩy thực đơn đến trước mặt Hứa Thiện Ý, yêu thương nói: "Tiểu Thiện nhìn xem thích ăn cái gì, không cần khách khí với dì."
Hứa Thiện Ý làm sao có thể không khách khí, cô còn rất căng thẳng.
Cô vội vàng lắc đầu: "Dì à, vẫn là dì chọn đi, con cái gì cũng có thể ăn, con không có kén ăn."
"Không kén ăn là tốt, con trai của dì đặc biệt kén ăn, từ nhỏ đến lớn vì để chữa khỏi tật xấu đó của nó, làm cho dì rất buồn rầu." Mẹ Chu nhịn không được mà nhớ tới con trai của mình.
Hứa Thiện Ý cười cười, yên lặng lắng nghe.
Mẹ Chu thấy Hứa Thiện Ý nguyện ý nghe, bà lập tức chọn một ít đồ ăn mà các cô gái đều thích ăn, sau đó đưa thực đơn cho người phục vụ, liền hưng phấn nói với chuyện với cô: "Nói tới con của dì, thật ra tuổi của nó với con không chênh lệch lắm nhưng tính tình không tốt, luôn làm cho dì buồn rầu. Dì rất hối hận khi chỉ có một đứa con, nếu dì có con gái, con bé nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời hơn thằng nhóc thối kia."
Hứa Thiện Ý cảm thấy không tốt khi tùy ý đánh giá một người không quen, huống chi mẹ của người đó hôm nay còn giúp đỡ cô.
Cho nên, Hứa Thiện Ý chỉ có thể tiếp tục cười, yên lặng nghe.
Mẹ Chu cũng không cần cô đáp lời, sau đó bà nói rất nhiều.
Cho đến khi người phục vụ bưng toàn bộ thức ăn mà bà đã chọn lên, mẹ Chu mới ngừng lại, ôn nhu nói: "Ăn đi, đừng để đói."
Hứa Thiện Ý gật đầu: "Dạ."
Sau đó, hai người bắt đầu ăn cơm.
Hứa Thiện Ý kinh ngạc phát hiện, nơi này không chỉ có khung cảnh đẹp mà thức ăn cũng thực sự rất ngon.
Thấy cô rất thích món ăn ở đây, mẹ Chu đặc biệt vui vẻ, bà muốn thường xuyên dẫn Hứa Thiện Ý đến đây ăn, nhưng hình như không có cớ gì hay, vì thế mẹ Chu không thể nhịn được mà hỏi cô: "Tiểu Thiện, dì rất thích con, dì cảm thấy tuy rằng con trai của dì tính khí không được tốt lắm nhưng những phương diện khác của nó cũng khá tốt, nếu không dì giới thiệu nó cho con quen biết?"
Hứa Thiện Ý đang ăn canh, tuy có chút lạt nhưng vẫn rất ngon, đột nhiên nghe thấy mẹ Chu nói như vậy.
Bỗng chốc Hứa Thiện Ý bị nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, không ngừng ho khan: "Khụ khụ khụ,...."
Cô ho đến có chút chật vật, vì sợ ảnh hưởng đến khẩu vị của mẹ Chu, Hứa Thiện Ý lập tức đứng lên, che miệng, vội vàng nói: "Xin lỗi dì Tịch, con đi toilet một chút, sẽ mau trở lại."
Mẹ Chu cũng bị dọa sợ, bà lo lắng đứa nhỏ này bị bà làm cho sợ hãi, giờ phút này bà cũng có chút luống cuống tay chân, vội vàng gật đầu: "Mau đi đi, đều là tại dì."
Hứa Thiện Ý đang rất khó chịu, cô lập tức xoay người ra khỏi phòng, trực tiếp chạy đến toilet.
Cô ở trong toilet ngây người một lúc mới hết ho khan, nhưng mặt với hốc mắt đều phiếm hồng.
Thời điểm Hứa Thiện Ý đứng rửa tay, trái tim của cô vẫn còn đang đập loạn.
Cô nhịn không được mà hoài nghi, dì Tịch này đột nhiên đối tốt với cô như vậy, lại còn giới thiệu con trai của bà ấy cho cô, bà ấy sẽ không coi trọng cô chứ?
Nhưng nhìn bản thân ở trong gương, Hứa Thiện Ý không thấy bản thân mình đặc biệt ở chỗ nào, vì sao dì Tịch thích cô đến như vậy?
Thật sự rất kỳ lạ.
______
Khi cô đang ngẩn người nhìn bản thân ở trong gương, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một cô gái mặc đồ phục vụ đang muốn đi vào toilet, nhưng khi đi ngang qua người Hứa Thiện Ý, cô ta quét ánh mắt về phía Hứa Thiện Ý một cái, sau đó liền ngừng lại ở sau lưng cô.
Cô ta mở to hai mắt, không dám tin nhìn cô vài lần, cuối cùng khiếp sợ mà mở miệng: "Hứa Thiện Ý, tại sao mày lại ở đây?"
Hứa Thiện Ý sửng sốt một lúc, cô không nghĩ tới ở nơi này có người quen biết cô.
Cô quay đầu lại nhìn người ở phía sau mình, cẩn thận đánh giá một chút, cô phát hiện bản thân không quen người này, nhưng trong đầu xuất hiện một đoạn ký ức, cho thấy đây là người quen của nguyên chủ.
Đây là bạn học trước khi chuyển trường của nguyên chủ, tên Vương San San, cô ta là bạn học, cũng là hàng xóm của nguuên chủ nhưng quan hệ của bọn họ không tốt.
Hứa Thiện Ý cũng không biết vì sao lại gặp Vương San San đang mặc đồ phục vụ ở đây, nhưng cô nghĩ nguyên chủ cùng người này có quan hệ không tốt lắm cho nên cô chỉ cần tùy tiện trả lời một chút là được.
Trên mặt Hứa Thiện Ý không có biểu cảm gì, trả lời một câu: "Ừ, tôi tới đây ăn cơm."
Nói xong, cô muốn đi ra ngoài.
Sắc mặt Vương San San khẽ biến, cô ta nhịn không được lại nói: "Trước kia tôi nghe nói các người chuyển nhà, cậu cũng chuyển trường. Tôi còn tưởng rằng sẽ không gặp lại cậu, nhưng không nghĩ tới lại gặp nhau ở đây. Nhà cậu chuyển đến gần đây sao? Cha mẹ cậu có phải làm ăn lời được rất nhiều tiền."
Lúc đầu Hứa Thiện Ý cho rằng đối phương chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, nhưng những câu phía sau nghe qua có chút là lạ.
Cô có chút không thoải mái, xoay người, bình tĩnh hỏi lại: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
"Tôi tùy tiện hỏi thôi, dù sao nhà hàng mà tôi đang làm này, có giá rất cao, không phải ai cũng có thể đi vào ăn, tôi chỉ nghĩ nhà cậu phát tài mà thôi." Vương San San ngoài cười nhưng trong không cười.
Sau khi nghe cô ta nói xong, Hứa Thiện Ý càng cảm giác được người tên Vương San San thực sự không thích cô.
Vừa khéo, nghe cô ta nói xong, Hứa Thiện Ý cũng không thích cô ta.
Vì thế, cuối cùng Hứa Thiện Ý liếc mắt nhìn Vương San San một cái, lạnh giọng nói: "Cậu không thích tôi, về sau thấy tôi đừng chủ động chào hỏi, bởi vì tôi không muốn để ý đến cậu."
Dứt lời, Hứa Thiện Ý xoay người đi ra ngoài.
Vương San San nghe xong những lời mà Hứa Thiện Ý nói, lại thấy cô đã đi rồi, cô ta tức giận đầy mình.
Cô ta nắm chặt nắm tay, thiếu chút nữa đã đuổi theo đánh người nhưng nhớ tới tình cảnh trước mắt của bản thân, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lúc trước cha mẹ của cô ta cũng kinh doanh, trong nhà cũng có tiền, cho nên gia đình cô ta mua nhà ở cùng tiểu khu với Hứa Thiện Ý, trở thành hàng xóm.
Nhưng không nghĩ