????Editor : Dâu
????Beta: Dâu
Động tĩnh ở cửa cùng với sự xuất hiện đột ngột của Chu Cận làm cho những người có mặt trong nhà vệ sinh ngẩn ra.
Những nữ sinh vây quanh Hứa Thiện Ý đều thay đổi sắc mặt, vẻ mặt bọn họ lúc này muốn bao nhiêu hoảng sợ liền có bấy nhiêu, vẻ mặt tựa như chuột thấy mèo.
Hứa Thiện Ý cũng khiếp sợ.
Chu Cận không phải đi cùng bạn rồi sao?
Tại sao cậu lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
"Chu.... Chu Cận, cậu sao lại ở chỗ này?" Nữ sinh nhuộm tóc lắp bắp nói chuyện, mặt đầy kinh hoảng. Toàn bộ đàn em của cô ta đều núp sau lưng, nhìn cũng không dám nhìn Chu Cận, chứ đừng nói tới việc khi dễ Hứa Thiện Ý.
Nhóm nữ sinh này bình thường kiêu ngạo, muốn khi dễ nữ sinh nào liền khi dễ người đó.
Nhưng đối mặt với Chu Cận, bọn họ chỉ có sợ hãi.
Thật ra, trừ bỏ việc thích Chu Cận, bọn họ còn nhớ rõ, một năm trước, có người cảm thấy khó chịu với Chu Cận, kêu hơn 20 người lưu manh tới vây đánh Chu Cận, nhưng cuối cùng những người đó lại bị Chu Cận đánh nhập viện.
Chu Cận một mặt anh tuấn, vững vàng tiến vào, cười như không cười: "Các cô đụng đến người của tôi, hỏi qua tôi chưa?"
"Cái...... cái gì?" Nữ sinh tóc nhuộm không dám tin nhìn Chu Cận, lại nhìn Hứa Thiện Ý, cô ta không thể tin được sự thật mà mình mới vừa nghe.
Nữ sinh trên mặt đất này mới chuyển tới ngày hôm nay, vì cái gì mà Chu Cận nói đây là người của cậu?
Chẳng lẽ bọn họ là người thân? Hay là bạn bè?
Chu Cận nhanh chóng liếc mắt nhìn Hứa Thiện Ý, thấy cô không bị thương, cậu không kiên nhẫn gầm nhẹ mấy nữ sinh kia: "Còn không xin lỗi cậu ấy, sau đó cút đi?"
Đáy mắt nữ sinh tóc nhuộm tràn đầy vẻ không cam lòng nhưng lại không còn cách nào, cô ta nhanh chóng trừng mắt với Hứa Thiện Ý, sau đó lại lộ ra vẻ mặt đáng thương nhìn Chu Cận, thấy vẻ mặt Chu Cận vẫn còn hung dữ, cuối cùng cô ta cắn răng nhìn Hứa Thiện Ý: "Rất xin lỗi."
Mấy nữ sinh phía sau cũng nhao nhao xin lỗi. Nói xong câu đó, nữ sinh tóc nhuộm liền quay đầu chạy ra khỏi nhà vệ sinh, mấy nữ sinh khác cũng không dám tiếp tục ở lại đây, vội vàng chạy theo.
Nhà vệ sinh vừa nãy còn phi thường náo nhiệt, chớp mắt cũng chỉ còn Chu Cận đứng ở cửa và Hứa Thiện Ý đang chật vật trên mặt đất.
Chu Cận nhanh chóng đi đến trước mặt cô, vươn tay: "Có thể đứng lên không?"
Hứa Thiện Ý lúc này mới phục hồi tinh thần, nghĩ đến vừa nãy, trong lòng cô rất loạn.
Bởi vì tiếp xúc với Chu Cận nên tính mạng cô mới nguy hiểm, vậy nên cô vẫn luôn muốn tránh cậu.
Nhưng lúc nãy cậu là người cứu cô, còn làm cho mấy người kia xin lỗi cô.
Cô không có mặt mũi mà kéo tay cậu, chính mình tự đứng lên, nhanh chóng sửa sang lại quần áo.
Sau khi chỉnh quần áo xong, cô ngẩng đầu nhìn cậu, bởi vậy cô mới phát hiện lúc cậu thu hồi tay, trên mặt mang theo một chút bất mãn.
Cô không nghĩ nhiều, trịnh trọng nói với cậu: "Bạn học, cảm ơn cậu vừa mới giúp mình, nếu có cơ hội mình nhất định sẽ báo đáp cậu."
Cô biết là tại vì cậu nên mình mới bị những nữ sinh kia dây dưa nhưng vừa rồi nếu không có cậu, có khả năng cô sẽ bị đánh chết giống nguyên chủ.
"Bạn học?" Cậu đột nhiên cười lạnh: "A!"
Hứa Thiện Ý thấy hơi khó hiểu nhưng cô cảm thấy cậu lúc này có hơi đáng sợ, trong mắt cô tràn đầy khiếp đảm.
"Không biết tên tôi, ân?" Cậu đột nhiên cúi đầu, đối diện cô.
Hứa Thiện Ý lắc đầu, cô đương nhiên biết tên cậu. Nhưng mà cô lập tức nhớ tới bởi vì đọc qua truyện nên mới biết tên cậu, chứ cậu chưa từng nói tên cho cô biết. Cho nên sau khi lắc đầu, cô lại muốn gật đầu.
Nhưng muộn rồi, cậu đã thấy cô lắc đầu.
Chu Cận duỗi tay lại đây, lực đạo nhẹ nhàng nắm cằm của cô, khóe môi cậu nhẹ cong, sắc mặt hòa hoãn một ít, cậu nói: "Nếu biết tên tôi, hà tất phải khách khí như vậy?"
Mặt Hứa Thiện Ý đỏ lên, cô căn bản không khống chế được.
Vốn dĩ cùng cậu gần gũi đã làm cho cô rất ngượng ngùng, hiện tại cậu còn động vào cô, làm cho toàn thân cô nổi da gà.
Cô hoảng loạn đẩy tay cậu ra, vội vàng lui về sau, thở gấp nói: "Tóm lại hôm nay cảm ơn cậu. Nhưng về sau, cậu không cần quan tâm mình, mình không thích ở cùng với nam sinh."
Nói xong câu đó, cô cảm thấy mình đã cảnh cáo cậu liền tập tức xoay người chạy, hướng cửa trường chạy tới.
Chu Cận bị bỏ lại ở nhà vệ sinh, cậu đứng tại chỗ, vẻ mặt không dám tin còn có tức giận. Cái gì mà không thích ở cùng nam sinh?
Chẳng lẽ cô thích nữ sinh?
Nhưng trong mộng, cô rõ ràng là thích nam sinh, thích cậu, đây là có chuyện gì?
Cảm giác khó chịu từ đáy lòng xông ra, mày Chu Cận nhíu chặt, sắc mặt rất khó coi.
Bên này, thời điểm Hứa Thiện Ý vội vàng chạy ra trường, phát hiện trong trường học không có bao nhiêu người, đương nhiên cô cũng không gặp mấy nữ sinh kia.
Cô nhẹ nhàng thở ra, hôm nay không cần chết.
Đi xe buýt một đường về nhà.
Ba mẹ Hứa vừa vặn cũng ở nhà, thấy cô về, họ kêu cô lại, dò hỏi vài câu về chuyện trong trường.
Hứa Thiện Ý trả lời xong, cuối cùng cô thử hỏi ba Hứa: "Ba, con hôm nay biết một tin tức, đó là có rất nhiều học sinh hư thích khi dễ những học sinh an phận thủ thường, con có chút sợ, cho nên muốn đi học võ, ba có thể đăng ký cho con một lớp không?"
Nghe vậy, ba Hứa cảm thấy ngoài ý muốn, ông nở nụ cười: "Không nghĩ tới Thiện Thiện nhà chúng ta có hứng thú với học võ, được, cuối tuần ba liền đưa con đi học."
Mẹ Hứa đi từ bếp ra, nghe rõ mọi chuyện cũng cười cười.
Hai vợ chồng bọn họ chỉ có một đứa con gái không có con trai, hơn nữa ngày thường họ đều bận rộn, không có thời gian chiếu cố, bảo vệ con gái, nếu con gái chịu đi học võ để bảo vệ bản thân thì đây chính là chuyện tốt. Sau đó sự việc Hứa Thiện Ý muốn đi học võ cứ như vậy mà định xuống.
Lúc này vẫn là mùa hè, buổi tối đặc biệt nóng.
Xuyên qua cũng được mấy ngày, Hứa Thiện Ý mỗi ngày bật điều hòa nên không còn cảm giác gì.
Nhưng buổi tối hôm nay sau khi ăn cơm, đột nhiên bị cúp điện, trong nhà rất nóng, thời điểm ngủ cô vẫn luôn mở cửa sổ nên mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Bất tri bất giác cô liền ngủ. Thời điểm nửa đêm, thời tiết đột nhiên trở lạnh, bên ngoài nhanh chóng mưa lớn.
Giường Hứa Thiện Ý vừa vặn ở bên cửa sổ, cô bị tiếng sấm đánh thức, mở to mắt ngồi dậy, mới phát hiện phòng của mình bị mưa xối hơn phân nửa, trên người cô cũng toàn là nước mưa.
Cô vội vàng xuống giường đóng cửa sổ lại, sau đó nhíu