Hầy, coi như đến hoàng cung nghỉ dưỡng đi.
Tranh thủ còn năm ngày, Sở An Nhan lại đi cửa tiệm dò xét một lần, bảo đảm hết thảy đều không có vấn đề gì, lúc này mới mang theo Hồng Tô cùng Lăng Giang vào cung.
Mang Hồng Tô là để cho tiện, kéo thêm Lăng Giang theo là sợ hắn chạy mất, đối với nam chủ, dẫn theo bên cạnh càng dễ dàng tìm hảo cảm.
Hơn nữa vào cung, còn có thể gặp được nữ chủ, đến lúc đó tác hợp cho đôi này, vậy không phải nàng sẽ trở thành bà mối.
Nam chủ về sau khẳng định sẽ cảm kích nàng!
Hắc hắc hắc, Sở An Nhan bất tri bất giác lau nước miếng, lần này nàng kêu người chuẩn bị hẳn hai chiếc xe ngựa.
Bằng không dưới tác động của Hồng Tô, lúc này khẳng định nàng phải ở chung chỗ với tên này.
Từ khi xe ngựa tiến vào hoàng cung, mành xe được Sở An Nhan vén lên vẫn không chịu buông xuống.
Đình đài lầu các nhiều đếm không xuể, hoàng ngói hồng tường, trang trọng túc mục, mỗi một thứ đều là kiệt tác đặc sắc.
" Công chúa, đã đến Ly An cung ".
Hồng Tô ngữ khí nhẹ nhàng, nghe ra được rất cao hứng.
Đẩy mành ra, giương mắt liền bắt gặp Sở Thần.
" Cuối cùng cũng tới, ta ở đây chờ muội nửa ngày rồi "
Sở An Nhan còn không có quên thù ngày trước Sở Thần ngáng chân khiến nàng ngã, sau khi xuống xe trực tiếp ngó lơ hắn.
" An An, muội không thể đối với ta như vậy! Ta vì giúp muội bố trí Ly An cung mà mất thật nhiều tâm tư a "
Sở An Nhan quay đầu đi, đi đến phía sau xe ngựa, để Lăng Giang xuống dưới.
" An An ta sai rồi, lần trước là ta không đúng, muội không cần tức giận với tam ca.
Muội muốn cái gì ta đều cho muội được chưa? "
Sở An Nhan cuối cùng nhìn hắn một cái, theo đó giơ ra năm đầu ngón tay.
" Thành giao! "
Sở An Nhan không nghĩ tới Sở Thần đáp ứng sảng khoái như vậy, vừa vặn nàng gần đây thiếu bạc.
" Buổi chiều nhớ rõ phái người đưa đến Ly An cung, năm ngàn lượng nha "
" Đều là việc nhỏ, vừa vặn gần đây ca ca muội thắng một vố lớn, đi đi đi, mang muội đi xem sân viện ta cực cực khổ khổ bố trí cho muội ".
Sở Thần một phen khoác lấy vai Sở An Nhan đem nàng dẫn vào trong.
Vào bên trong, Sở An Nhan đã hối hận nàng chỉ đòi Sở Thần năm ngàn lượng.
Nơi nơi đều là màn lụa màu đỏ, trên cửa thậm chí còn dán hỉ tự.
" Thế nào, có thích hay không! ".
Sở Thần vẻ mặt đắc ý, chờ đợi Sở An Nhan khen hắn.
" Sở Thần! Huynh cút ra ngoài cho ta! "
Sở Thần ôm một đống đồ vật màu đỏ, bị Sở An Nhan đuổi ra ngoài.
Sở Thần nhìn cửa bị đóng, hậm hực sờ sờ cái mũi, " Hừ, không biết hưởng thụ ý tốt của người khác, màu đỏ mang lại nhiều điều vui, đã cố ý vì bọn họ chuẩn bị.
Thôi dẹp, vẫn là đi tìm cái tên coi tiền như rác kia thú vị hơn "
" Lăng Giang, bên kia là thiên điện, mấy ngày nay ngươi liền ở đó đi, trong Ly An cung có cung nữ, có chuyện gì ngươi có thể tùy thời phân phó, nghĩ muốn cái gì cũng có thể nói thẳng "
Lăng Giang nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt đảo qua cặp mắt hạnh của Sở An Nhan.
Từ khi thấy Sở An Nhan khổ sở khóc lớn, đã từng cảm thấy Sở An Nhan đáng sợ, hiện tại chỉ cảm thấy nàng mềm yếu có thể khí dễ.
Hổ giấy thôi, việc cấp bách là trong khoảng thời gian này Sở An Nhan nỗ lực đối tốt với hắn, chờ về sau còn có rất nhiều thời gian khí dễ nàng.
Suy nghĩ không biết như thế nào liền nhớ tới bộ dạng Sở An Nhan khóc đỏ cả mặt, mạc danh sinh ra ý muốn khiến nữ tử kia khóc.
" Ngươi còn có chuyện gì sao? ".
Sở An Nhan thấy Lăng Giang nhìn chằm chằm nàng, liền cảm giác trên cổ mình đang kề một thanh đao.
Dọa người thật.
" Thiên điện có sách không? ".
Lăng Giang thu hồi suy nghĩ, tầm mắt liếc nhìn hướng khác.
" Có, thiên điện có rất nhiều sách, ngươi có thể tự do lấy, ngươi cũng có thể đi Tàng Thư Lâu, nơi đó cũng rất nhiều sách "
Cuối cùng nhìn bóng lưng Lăng Giang rời đi, Sở An Nhan mới hưng phấn hướng phòng mình đi.
Hoàng cung a! Nàng thật sự tới hoàng cung a!
Sở An Nhan ở trên giường lớn thoải mái lăn một vòng, theo sau không kiềm chế được muốn đi dạo bên ngoài.
*
" Hồng Tô, ngươi nhanh lại đây! "
Sở An Nhan hưng phấn chạy trên con đường nhỏ phủ kín đá cuội, đi đến một chỗ bụi cây nở đầy hoa sơn chi.
Đầu hạ, chính là lúc hoa nở nhiều nhất.
Ngự hoa viên có vô số loài