" Hồng Tô, ta cùng Lăng Giang không có làm gì, đều là giả! ".
Sở An Nhan nói nhỏ, sợ tai vách mạch rừng, bằng không liền thất bại trong gang tấc.
" Giả? "
" Đúng vậy, ngươi xem này, đây là Lăng Giang véo, trên giường huyết kia cũng là Lăng Giang cắt ngón tay lưu lại huyết, cho nên a, đừng tin "
" Giả là tốt, nô tỳ đi nói cho hoàng hậu nương nương, tối hôm qua vì việc này, hoàng thượng cả đêm ngủ không ngon, hôm nay cũng không lâm triều "
" Nghiêm trọng như vậy? Nhanh lên đi nhanh lên! ".
Phụ mẫu nguyên chủ cũng vì chuyện này mà là rầu rĩ không thôi, nếu như bọn họ nghĩ nàng cùng Lăng Giang đã xảy ra chuyện gì, về sau rửa cũng không sạch.
Trời có chút âm u, mây tầng tầng lớp lớp che lấp bầu trời.
Sở An Nhan ở trong phòng chờ đợi Hồng Tô trở về, hồi Ly An cung.
Đợi sau một lúc lâu vẫn không thấy Hồng Tô, chỉ thấy tiểu cung nữ nói Hồng Tô được hoàng hậu giữ lại.
Nói là hỗ trợ an bài tốt yến tiệc sinh nhật, hoàng hậu còn nói, muốn Sở An Nhan ở trước mặt ngoại nhân cùng Lăng Giang thân mật một chút.
Lăng Giang sáng sớm từ khi ra cửa cũng không biết chạy đi đâu, phỏng chừng là đi về rồi.
Được rồi, nàng tự mình đi về.
Ly An cung cùng Tử Hiên Điện có chút xa, còn may nguyên chủ trước kia thường xuyên đi tới Tử Hiên Điện, có được ký ức, bằng không loanh quanh lòng vòng, Sở An Nhan thật đúng là không biết nên như thế nào đến đó.
Mới đi đến một nửa, mưa nói đến là đến.
Vừa vặn cách đó không xa có đình hóng gió, Sở An Nhan vội vàng chạy qua.
Từ lần mắc mưa té xỉu, Sở An Nhan đối với cơ thể mảnh mai có chút khái niệm, sợ chính mình bị dính phong hàn liền đi đời nhà ma.
Còn may nàng chạy nhanh, bị xối không nhiều lắm, Sở An Nhan lấy ra khăn tay lau nước, tính toán ngồi xuống đợi mưa tạnh, hoặc là để đám người đi qua hộ tống nàng về.
Gió thổi qua, Sở An Nhan lãnh run lập cập, vội vàng tìm một chỗ chắn gió, lại đem cả người cuộn tròn lại cho ấm.
" Đại nhân, nơi đó có tiểu đình hóng gió, chúng ta mau đi tránh mưa "
Nhìn theo tay Ngũ Trúc, Thẩm Tử Sâm thấy có một đình hóng gió, chủ tớ hai người liền đi về phía đó.
Thẩm Tử Sâm vốn dĩ hôm nay vào triều sớm, lại biết được lâm triều hủy bỏ, lại bị một ít đại thần ngăn lại thảo luận chút việc, lúc này mới chậm chút trở về.
Nghe thấy tiếng bước chân, Sở An Nhan ngẩng đầu nhìn.
Thẩm Tử Sâm một thân quan bào màu tím bị nước mưa xối hơn phân nửa, trên mặt cũng có nước, nhìn có chút chật vật, đột nhiên lúc này, hình tượng nam thần của Thẩm Tử Sâm ở trong lòng Sở An Nhan sụp đổ.
Chú ý tới nội đình có người, Thẩm Tử Sâm cũng kinh ngạc trong chớp mắt, nhưng bên ngoài trời mưa lớn cũng không thể đi ra ngoài, đi đến hành lễ với Sở An Nhan rồi tìm địa phương ngồi xuống.
Sở An Nhan trộm nhìn Thẩm Tử Sâm ở bên hông sờ soạng, lại không có sờ thấy, lại hỏi Ngũ Trúc, Ngũ Trúc cũng lắc lắc đầu.
Thẩm Tử Sâm ngồi ở kia, thần sắc có chút khó xử.
Sở An Nhan mới vừa nghe thấy được, Thẩm Tử Sâm muốn khăn tay.
Hình tượng đại nam thần a, Sở An Nhan mạc danh có chút buồn cười, nguyên lai thần tượng cũng là người bình thường.
" Thẩm thừa tướng, lau nước đi ".
Sở An Nhan đem khăn tay của mình ra, trên khăn tay còn lưu lại nhiệt độ của nàng.
Thẩm Tử Sâm do dự, vẫn là để Ngũ Trúc đi qua cầm lại đây.
" Đa tạ công chúa "
Sở An Nhan gật đầu, thay đổi tầm mắt nhìn cảnh mưa ở bên ngoài, nàng vẫn là thực biết chiếu cố người khác, giống như Thẩm Tử Sâm.
Thẩm Tử Sâm lau nước dính trên mặt, trên khăn tay vẫn còn lưu lại mùi hương của nữ tử, rất dễ ngửi.
Tối hôm qua, hắn còn tưởng Sở An Nhan sẽ chọn hắn, không nghĩ tới nàng cuối cùng lại chọn tên nam sủng, không thể không nói, xác thật có chút ngoài ý muốn.
Ánh mắt Thẩm Tử Sâm dừng ở trên người Sở An Nhan, giữa cổ nàng còn lưu lại dấu vết màu hồng ở cần cổ trắng nõn, nhìn phá lệ chói mắt.
Nàng cùng người nọ thế nhưng......
Liền tính nàng làm, hoàng thượng bên kia cũng sẽ không cho phép, như thế nào sẽ?
Thẩm Tử Sâm bóp chặt khăn