Sở An Nhan sớm đã an bài người ở chỗ tối.
" Hôm nay không dẫn các ngươi đi du thuyền, ta còn cố ý chuẩn bị một trò chơi mời các ngươi tới chơi.
Trò chơi tên là trốn thoát khỏi mật thất, đợi lát nữa chúng ta chia làm nhiều nhóm khác nhau, bị nhốt trong các phòng khác nhau, chỉ khi nào giải được manh mối mới có thể lấy được chìa khoá ra khỏi phòng.
Nhóm nào ra trước tất nhiên sẽ có thưởng, đương nhiên, nhóm nào ra sau cùng sẽ bị phạt.
Tới tới tới, chúng ta rút thăm phân tổ "
Nói là rút thăm, kỳ thật Sở An Nhan đã để gã sai vặt đem thẻ tre làm thành từng cặp.
Sở An Nhan vốn dĩ cho rằng nàng lần này vạn vô nhất thất*, nào biết gã sai vặt lại bị người ta đụng trúng.
(* Vạn vô nhất thất 万无一失: không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào)
Sở An Nhan trong lòng phát lạnh, nhưng lại ngượng ngùng không ra ngăn cản.
Kết quả là, tổ cuối cùng khiến lòng Sở An Nhan lạnh run.
Sở Thần cuối cùng được như ý nguyện cùng Diệp Họa ở một tổ, nhưng đồng đội nàng lại biến thành Lăng Giang.
Mà Thẩm Tử Sâm lại thành đồng đội của Sở An Bình.
Nàng muốn đổi đồng đội a.
" Nếu đã như vậy, liền bắt đầu đi ".
Sở Thần tràn ngập nhiệt tình chặt đứt đường lui cuối cùng của Sở An Nhan.
Thật là thân ca của nàng a.
" Sao vậy, công chúa không muốn cùng tổ với ta? ".
Trong lòng còn đang nhớ mong Thẩm Tử Sâm.
" Không có không có, ta đây là mừng đến phát khóc, cao hứng còn không kịp đâu! "
Khuôn mặt Sở An Nhan tươi rói, lấy lòng trả lời nói.
Lại thất bại.
Với tư cách là người tạo ra trò chơi, đột nhiên ý thức được nàng như vậy là rất gian lận, bất quá có thể sớm một chút đi ra ngoài là có thể thoát khỏi cảnh ở cùng Lăng Giang.
Vừa có ý nghĩ này, Sở An Nhan nhanh chóng đi tìm manh mối để mở cửa mà không cần bất cứ kinh nghiệm nào.
Vốn dĩ trò này nàng không tính tham gia.
Sở Thần bên kia.
Bọn họ vào phòng liền bắt đầu tìm tìm kiếm kiếm, toàn bộ quá trình Sở Thần không ngừng nói chuyện, mà Diệp Họa căn bản không thèm phản ứng với hắn.
" Đừng nhiều lời, nhanh tìm kiếm để đi ra ngoài, thật không biết Sở An Nhan lại tính giở trò gì "
" Ngươi thành kiến lớn với An An vậy à, nàng cũng chỉ là nghĩ ra trò chơi giải trí thôi, ta cảm thấy rất thú vị.
Nếu ngươi không muốn chơi, không cần phán xét nàng, dù sao cũng là muội muội ta "
Sở Thần khó được lúc nói chuyện nghiêm túc, Diệp Họa tự biết chính mình nói hơi quá.
Nhưng còn không phải do Sở An Nhan tùy hứng làm bậy, thế nhưng lại đem An Bình mang đến phủ công chúa, vừa rồi An Bình còn tới kể khổ với nàng ta.
Diệp Họa không hé răng, yên lặng ở trong phòng tìm kiếm manh mối.
Bên phía Thẩm Tử Sâm thật ra rất hài hòa, Sở An Bình thử mở miệng vài lần, nhưng Thẩm Tử Sâm phớt lờ nàng ta, liền từ bỏ ý định.
Sở An Nhan ở bên ngoài ngồi nửa ngày cũng không thấy có người đi ra.
Gì vậy, là nàng ra đề quá khó?
Lăng Giang đứng ở đầu thuyền bên kia, cũng không nói chuyện với Sở An Nhan.
Không nghĩ tới, nguy hiểm chính đang cận kề.
" Hôm nay, ngươi liền chịu chết đi! "
" A! ".
Sở An Nhan khó khăn lắm mới tránh thoát được đao trên tay người nọ, thấy rõ người tới là một trong só những gã sai vặt.
Sở An Nhan lại nhìn, không thấy người bảo hộ nàng đâu.
Những cánh cửa kia cũng bị người ta động chân động tay, người bên trong căn bản không thể ra ngoài được.
Sở An Nhan lấy ghế dựa chặn phát đao thứ hai của người nọ, mà Lăng Giang cũng nghe được tiếng động đi tới.
" Lăng, Lăng Giang cứu ta! "
Lúc này chung quanh tới càng nhiều người.
Lăng Giang giải quyết tên trước mặt, đem Sở An Nhan hộ thể ở sau người lùi về phía sau.
Nhịp tim của Sở An Nhan đã đập tới cổ họng rồi.
Nhiều người như vậy, đều là tới giết nàng?
Lăng Giang còn chưa giết nàng đâu, vậy mà còn có người muốn mạng nàng.
" Biết bơi không? "
" Hả? "
Sở An Nhan còn chưa kịp phản ứng lại, Lăng Giang đã mang theo nàng nhảy xuống sông.
" Ta không biết bơi a! "
" Làm sao bây giờ lão đại, người còn muốn giết sao? "
" Sở An Nhan không biết bơi, nhảy xuống chỉ có con đường chết, đi mau, đợi lát nữa Diệp Họa sẽ tới "
Người được gọi là lão đại mắt nhìn bên phòng kia, theo đó mang theo người rời đi.
Quả nhiên không bao lâu,