Sở An Nhan chớp chớp mắt, cảm thấy có khả năng nàng bị hoa mắt rồi, hoặc là cách mở cửa không đúng, cho nên lui ra ngoài đóng cửa lại, sau đó lại mở của ra một lần nữa.
Kết quả nàng vẫn thấy Lăng Giang bình thản ung dung ngồi ở đó, nửa người trên trần trụi, trừ bỏ cánh tay bị băng bó một chút ở ngoài, không còn bị thương chỗ khác.
Rất nghiêm trọng?
Mới vừa rồi còn bê đi mấy chậu máu mà?
Đều gạt người à?
“ Công chúa sao lại tới đây? ”
Lăng Giang tuy rằng hỏi, nhưng vẻ mặt của hắn sớm biết Sở An Nhan sẽ đến.
“ À, ta nghe nói phụ hoàng gặp phải thích khách, ta tới đây thăm người, ngại quá ta đi nhầm phòng ”
Sở An Nhan vừa định làm như không có việc gì mà rời đi, ngay sau đó Lăng Giang liền bắt đầu mãnh liệt ho khan.
Sở An Nhan vội vàng tiến lên xem xét, thần sắc quan tâm che giấu không được.
“ Không có việc gì chứ, ta kêu thái y cho ngươi ”
“ Công chúa lo lắng cho ta? ”
“ Bỏ......!”.
Sở An Nhan vừa định nói, ngẩng đầu thấy ý cười trên mặt Lăng Giang, “ Lăng Giang, ngươi đùa bỡn ta! ”
“ Tiểu nhân không dám ”
“ Vừa rồi sao lại bê ra ngoài nhiều máu như vậy? ”
“ Của người khác ”
Sở An Nhan nghiến răng, không lưu tình chút nào vỗ vào phía băng gạc, “ Ta thấy ngươi là bị thương quá nhẹ! ”
Lăng Giang mặt không đổi sắc, ngậm ý cười cầm tay Sở An Nhan còn chưa kịp rút ra: “ Công chúa sao không dùng sức một chút? ”
Sở An Nhan đột nhiên rút tay về nắm thành quyền, nhìn nụ cười treo trên mặt Lăng Giang, hận không thể tiến lên xé miệng hắn.
Tên nam nhân chó má này!
Sở An Nhan trừng mắt liếc hắn một cái rồi rời đi.
Ở lại nơi này vẫn là có hại cho nàng, gương mặt này của hắn, Sở An Nhan nhìn đến phát điên.
Sở An Nhan đi rồi, tâm trạng Lăng Giang vô cùng tốt mặc y phục vào, ngay sau đó trước mặt đột nhiên xuất hiện một tên hắc y nhân.
Lăng Giang thu lại ý cười, nhìn hắn: “ Đều sắp xếp đâu vào đấy? ”
“ Hồi bẩm chủ tử, đều đã sắp xếp xong ”
Lăng Giang lãnh đạm ừ một tiếng, xua tay ý bảo hắn rời đi.
Vân Nhất có chút kinh ngạc với thái độ khác biệt của chủ tử nhà mình, hiện tại người này thoạt nhìn không dễ đối phó, ai có thể nghĩ đến một giây trước hắn còn tán tỉnh với một tiểu cô nương.
Trong lòng hắn tuy tấm tắc thấy lạ, nhưng thần sắc trên mặt không đổi, cung kính lui xuống.
Sở An Nhan đi tới chỗ Sở Quảng Văn, dù sao cũng là phụ thân nguyên chủ, hiếu tâm không thể thiếu.
Chỉ là nhớ tới mình dáng vẻ sốt ruột vừa rồi khi đi thăm Lăng Giang, nhiều hay ít đều cảm thấy có chút xấu hổ cùng giận dữ.
Nhiều người đều nhìn thấy, nàng không thể nói là do nàng chạy sai hướng được đâu nhỉ?
“ An An vậy mà lại bỏ xuống được để tới thăm phụ hoàng? ”
Sở Quảng Văn cười từ ái, nửa nằm ở trên giường, chỉ mặc áo trong.
Sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn so với Lăng Giang còn nghiêm trọng hơn.
Sở An Nhan nghi ngờ, Hồng Tô có phải nói ngược người rồi không.
“ Phụ hoàng bị thương, nữ nhi đương nhiên nên lại đây thăm người, chẳng lẽ ngài không chào đón con? ”
“ Phụ hoàng vừa rồi nghe người ta báo lại rằng con tới rồi, như nửa ngày sau mới tới đây, đây không phải là không muốn gặp phụ hoàng ”
“ Này không phải là do nhất thời sốt ruột nên mới chạy sai hướng thôi ”.
Sở An Nhan có chút xấu hổ cười cười, vội vàng nói sang chuyện khác, “ Phụ hoàng bị thương thế như nào, có nghiêm trọng không? ”
Sở An Nhan không nghe thấy Sở Quảng Văn trả lời, mà thấy ông đánh mắt nhìn thái giám bên cạnh, người nọ lập tức hiểu ý, đi ra chỗ đám người ở bên ngoài.
“ Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, chỉ giữ lại Lạc An công chúa, mời những người không liên quan rời đi ”
Người này làm việc hiệu suất cực cao, chẳng được bao lâu, Sở An Nhan cảm thấy trận ồn ào bên ngoài đã biến mất.
Sở An Nhan rũ xuống lông mi, che lại suy tư nơi đáy mắt.
Để mọi người rời đi, giống như sẽ nói ra chút chuyện bí mất kinh thiên động địa vậy.
Hoặc là muốn nói cho Sở An Nhan một ít chuyện cực quan trọng.
Chẳng lẽ lần này hoàng đế bị thương quá nặng, nên chuẩn bị di ngôn?
Không nên vậy nha, với dáng vẻ của nguyên chủ trước kia, không thể làm được chuyện lớn.
“ Hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, tâm tư của con ta còn không rõ, có trượng phu liền quên mất cha, phí công nuôi con lớn như vậy, một