Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Nước mắt của nàng


trước sau

Nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn trong sân viện, Long tiên sinh nén đau đớn đang hành hạ trong xương cốt, cố giữ cho đầu óc được tỉnh táo.

Hắn muốn nhìn xem Mục Loan Loan sẽ ghét bỏ hắn như thế nào. Nếu nàng ghét bỏ hắn hôi thối, hắn sẽ có lý do để đem tất cả sự quan tâm chăm sóc mấy ngày trước của nàng thành việc nàng có ý đồ xấu mới có đối xử với hắn tốt như thế. Như vậy, hắn liền có thể xóa bỏ một cách không thương tiếc hình bóng của vị phu nhân xung hỉ đang dần khắc sâu vào tâm can hắn mấy ngày nay.

Thay vì mỗi ngày, hắn cứ như một oán phụ nơi khuê phòng, âm thầm thả ra thần thức để xem nàng đối xử tốt với mình ngày này qua ngày khác.

Long tiên sinh dồn sức lấy ra một tia thần thức, dò ra khỏi phòng, bám vào một góc quần áo của Mục Loan Loan. Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của nàng dành cho hắn.

Mục Loan Loan không phát hiện ra sự tồn tại của tia thần thức, nàng nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt như trước khi nàng đi ra ngoài, trên mặt sân cũng không có dấu chân, thì thở phào một hơi. Nhưng giây tiếp theo, nàng liền cảm thấy mùi hôi thối trong không khí càng lúc càng nặng hơn.

Trong lòng nàng lo lắng cho Long tiên sinh, vội vàng đẩy mạnh cửa tiến vào.

"Rầm"

Ngay lập tức, một mùi hôi thối nồng nặc xông tới, nàng không nhịn được mà lui lại hai bước...

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Vì sao trong phòng lại có mùi hôi thối như thế này? Nàng nhớ rõ buổi sáng trước khi nàng đi, Long tiên sinh vẫn còn tốt lắm mà.

Nhưng khi nàng lùi lại hai bước, trái tim nhạy cảm, mong manh của Long tiên sinh đã sắp không chịu nổi nữa.

Đúng vậy, hắn có tư cách gì mà yêu cầu vị phu nhân xung hỉ này có tình cảm với hắn. Mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là hữu danh vô thực, còn chưa nói đến hắn cũng chưa thể cho nàng bất cứ thứ gì, ngược lại còn làm phiền nàng chăm sóc hắn mấy ngày nay.

Coi như hiện tại nếu nàng có ghét bỏ hắn, hắn cũng không có lý do gì để hận nàng.

Long tiên sinh cắn chặt môi, từ từ thu hồi thần thức lại.

Bỗng nhiên hắn không muốn thấy bộ dạng chán ghét của nàng khi nhìn thấy hắn. Dù sao, nàng cũng không biết hắn tỉnh, tất cả đều chỉ do một mình hắn suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Mục Loan Loan không hề biết hành động lùi bước do không nhịn được mùi hôi thối quá nồng nặc lại khiến cho Long tiên sinh bị tổn thương sâu sắc. Nàng dừng lại vài giây, rồi nhìn vào trong phòng. Cửa mở, ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng làm cho phòng sáng hơn hẳn, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Long tiên sinh vẫn an tĩnh nằm trên giường.

Chăn trên người hắn không bị dịch chuyển, chắc hẳn không có ai tới đây.

Thật may, Long tiên sinh không bị làm khó.

Mục Loan Loan nghĩ một chút rồi cố gắng chịu đựng mùi hôi thối trong phòng, bước nhanh đến mép giường...

Trên giường, chăn của nàng được gấp gọn gàng để một bên, mà chăn đang đắp trên người Long tiên sinh giống như bị tẩm ướt vậy, chiếc chăn màu đỏ bị nhuộm mà trở nên thâm đen.

Mùi hôi thối càng lúc càng nồng nặc hơn.

Nàng nhìn gò má nhợt nhạt quỷ dị của Long tiên sinh, cắn môi, hai tay vội vàng cẩn thận nhấc chăn trên người Long tiên sinh ra.

Động tác của nàng tuy nhanh nhưng cũng rất nhẹ nhàng thế mà lại làm cho cả người Long mỗ như rơi vào hầm băng. Hắn cảm thấy hắn như đang đứng bên bờ vực thẳm.

Sớm thôi.

Chờ nàng nhìn thấy cái đuôi hôi thối của hắn, những ngày hắn được nhận sự quan tâm chăm sóc mà từ nhỏ hắn chưa bao giờ được hưởng qua, những ngày hắn cảm thấy giống như trên thiên đường này sẽ sớm phải kết thúc thôi.

Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút hi vọng mong chờ. Nếu nàng không ghét bỏ hắn, nếu nàng không...

Không đâu, sẽ không có người thật lòng đối xử với hắn. Không phải hắn vẫn luôn cô đơn một mình hơn một trăm năm qua sao? Hắn có coi một người là "anh em tốt" nhưng kẻ đó thấy hắn bị thương cũng đã tới đâm hắn thêm một dao...

Đừng xốc chăn lên!

Đừng nhìn...

Cầu xin ngươi...

Đầu ngón tay Long tiên sinh không ngừng run rẩy. Khi làn da tiếp xúc với không khí, hắn liền cảm thấy máu trong người như chảy ngược lại.

Và Mục Loan Loan cũng nhìn thấy tình trạng thảm hại của Long tiên sinh...

Vị trí bị thương trên đuôi rồng, lần trước đã được nàng bôi thuốc, lại bắt đầu nứt ra, một số chỗ đã đóng vảy lại chuyển thành màu đen, mủ đen trộn với máu từ vết thương rỉ ra làm ướt toàn bộ chăn.

Tình trạng hiện tại của Long tiên sinh không khác gì tình trạng thảm hại khi lần đầu nàng gặp hắn.

Nhìn vết thương mới tốt được mấy ngày mà hôm nay lại nứt ra chảy mủ, Mục Loan Loan chỉ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, tâm tình cũng phức tạp hơn. Nàng không trách hắn làm bẩn chăn, đệm, mà nàng cảm thấy chua xót trong lòng, thương thế của Long tiên sinh thực sự nghiêm trọng.

Nàng mới chỉ ra ngoài có nửa ngày, tại sao vết thương lại biến thành như vậy.

Rõ ràng ngày hôm qua nàng bôi thuốc, cái đuôi của Long tiên sinh đã tốt hơn nhiều...

Nhìn chăn đệm dính đầy mủ dịch và máu, Mục Loan Loan đột nhiên cảm thấy bản thân bất lực. Nàng đứng ở đầu giường Long tiên sinh, hai mắt đỏ lên...

Trước khi xuyên qua, nàng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, không có
kiến thức y khoa, cũng không có dáng vẻ xinh đẹp, thậm chí nàng còn nghĩ rằng bản thân nàng vĩnh viễn sẽ cô đơn lẻ loi một mình.

Sau khi xuyên qua, mặc dù phải trải qua khó khăn, nguy hiểm luôn rình rập, nhưng bởi vì có sự tồn tại của Long tiên sinh, khiến nàng cảm thấy mình cũng có người muốn dựa vào, khiến nàng cảm thấy mình có thể vì người khác mà trở nên kiên cường hơn.

Ban đầu nàng chỉ đơn thuần muốn chăm sóc Long tiên sinh thật tốt, đợi ngày hắn tỉnh lại, có thể nhìn vào công sức nàng đã bỏ ra mà cứu nàng một mạng. Nhưng chỉ mấy ngày ở chung ngắn ngủi, nàng lại có cảm giác muốn cùng hắn nương tựa lẫn nhau.

Mà hiện tại, nàng lại không chăm sóc tốt cho hắn.

Mục Loan Loan cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt đến không thở nổi, thế giới trước mắt bỗng nhiên mơ hồ, nàng duỗi tay xoa xoa mặt, lại không biết mình đã rơi nước mắt từ lúc nào, chỉ có thể vô lực đứng bất động tại chỗ...

Nàng phải nghĩ cách thật nhanh mới được.

Vẫn bôi thuốc giống như lần trước sao? Hay lần trước nàng làm như thế là sai? Vô số suy nghĩ dồn nén trong đầu óc Mục Loan Loan, khiến nàng căn bản không có cách nào phản ứng kịp.

Trong phòng yên tĩnh, mà trái tim Long tiên sinh đập càng lúc càng nhanh. Hắn không nghe thấy tiếng mắng chửi căm ghét của nàng, không nghe thấy tiếng thét to sợ hãi của nàng, thậm chí cũng không nghe thấy tiếng bước chân chạy trốn của nàng.

Đến cuối cùng nàng đã phản ứng thế nào?

Chẳng lẽ bị hắn dọa ngất rồi?

Long tiên sinh không nhịn được lại âm thầm thả ra một tia thần thức. Mà khoảnh khắc tia thần thức tiến gần Mục Loan Loan, hắn lập tức ngây ngốc.

Nàng khóc.

Làm sao nàng có thể khóc.

Nàng khóc vì hắn sao?

Nàng không chán ghét hắn sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, Long tiên sinh không biết được cảm giác của mình lúc này là gì, tất cả đều không giống như hắn đã phỏng đoán.

Hai tai đỏ rực, lông mi Long tiên sinh run rẩy, hắn bỗng nhiên cảm thấy cái đuôi hư thối do bị nguyền rủa không còn đau đớn chút nào nữa.

Mục Loan Loan đột nhiên nhớ ra Long tiên sinh trong cốt truyện xuất hiện sau một trăm chương, nàng rốt cuộc bình tĩnh lại. Hiện tại nàng vô cùng hối hận lúc trước tại sao không cẩn thận nhớ kỹ từng chữ trong tiểu thuyết.

Nếu nàng xem cẩn thận, nói không chừng có thể tìm ra biện pháp chữa khỏi đuôi cho Long tiên sinh. Trong sách chỉ nói qua rằng, Long tiên sinh bởi vì đánh nhau cùng thủ lĩnh một tộc khác nên mới bị thương nặng. Nàng căn bản không biết nguyên nhân, cũng không có cách nào mang Long tiên sinh ra ngoài gặp đại phu. Việc nàng có thể làm chỉ là đút cho hắn một chút đồ ăn, thỉnh thoảng còn cho hắn hấp thụ một ít linh thạch thôi...

Từ từ, linh thạch.

Trong đầu xẹt qua một ý niệm, Mục Loan Loan vội vàng đem tất cả linh thạch trong túi ra đặt ở hai bên tai Long tiên sinh, đồng thời cũng tự trách bản thân.

Tại sao nàng có thể quên được Long tiên sinh là linh long tu hành. Vết thương của hắn không thể chữa khỏi bằng phương pháp bôi thuốc đơn giản được, chủ yếu phải dựa vào linh khí để bồi bổ.

Hơn nữa, Long tiên sinh đã hôn mê lâu như vậy, tám phần là do kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng, chắc chắn không thể trực tiếp hấp thu linh khí trời đất, nếu không có linh thạch bên người, đừng nói là dùng linh lực để chữa trị kinh mạch, sợ rằng để tồn tại cũng khó.

Mục Loan Loan đưa ống tay áo lên lau khô nước mắt, cũng không sợ trong phòng hôi thối, ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm linh thạch đặt ở bên tai Long tiên sinh. Hy vọng biện pháp này có hiệu quả.

Không biết có phải do tác dụng của lời cầu nguyện, mấy khối linh thạch kia thực sự mờ đi, dần hóa thành linh khí tiến vào trong cơ thể Long tiên sinh.

_____________o0o___________​

Cập nhật ngày 25/1/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: hồng trà hoa quế

Beta: yuri318, kimnana

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện