Ở vùng ngoại ô này vẫn có thể ngắm được sao, Lương Quyết Thành chọn địa điểm đã cố ý chọn nơi bầu trời có những vì sao nhỏ không bị mây che mất.
Tiễn Ý Ý nhìn rất lâu, cơ hồ là đến tận đêm khuya mới chịu đi ngủ.
Dưới cái lều trại có hai người, Lương Quyết Thành trải một tấm chăn thật dày xuống đất, một tấm thật dày khác dùng để đắp.
Tiễn Ý Ý với anh ngủ cùng nhau đã quen, lúc này đây cũng không có trở ngại gì. Ngủ đến nửa đêm, ngọn núi dần dần hạ thấp nhiệt độ xuống, Tiễn Ý Ý mơ mơ màng màng lăn tới chỗ ấm áp, lăn một hồi lại lăn vào trong lòng Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành ngủ không sâu, cơ hồ là Tiễn Ý Ý vừa lăn tới thì anh liền tỉnh lại.
Bởi vì ban ngày điên cuồng chơi cho nên đến bây giờ cô ngủ rất sâu. Từ trước tới nay thói quen ngủ của cô rất tốt, có lẽ là đêm nay thực sự lạnh, cô liền dùng cả tay chân quấn lên người Lương Quyết Thành.
Tay Tiễn Ý Ý vòng qua bả vai của anh, chân cũng khoác lên trên đùi anh, toàn thân giống như là ôm một con gấu bông cỡ lớn vậy, đem Lương Quyết Thành ôm thật chặt.
Lương Quyết Thành mở to mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh lều, bên ngoài là gió núi ô ô thổi qua, trong ngực là Tiễn Ý Ý đang dính sát vào người.
Anh đấu tranh tư tưởng một hồi, muốn đẩy cô ra, nhưng là vừa động tới lại sợ đánh thức Tiễn Ý Ý cho nên lực đẩy của anh dường như bằng không.
Tiễn Ý Ý đang ngủ, Lương Quyết Thành lại không có cách nào xuống tay, lại cũng không thể để cô cứ ôm anh như vậy. Đẩy không được không đẩy cũng không được, Lương Quyết Thành rơi vào cảm giác bất lực.
“Ý Ý…”
Thanh âm anh hơi khàn.
Đáng tiếc Tiễn Ý Ý ngủ quá say không có nghe thấy, ngược lại càng tiến gần hơn cọ cọ nguồn nhiệt ấm áp.
Thân thể Lương Quyết Thành cứng ngắc.
Giống như, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Nửa ngày sau anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian trôi qua rất chậm, Tiễn Ý Ý bỗng nhiên lật người, Lương Quyết Thành cơ hồ đều tê hết một bên.
Anh vừa mới rón rén hoạt động tay chân một chút, Tiễn Ý Ý vừa xoay người lại cảm thấy lạnh, cuối cùng lại xoay trở về, rúc đầu vào trong ngực anh.
Lương Quyết Thành một lần nữa bị coi như con gấu bông: “…”
Ngủ ở trong lều ở trên núi mang đến cho Tiễn Ý Ý một tâm trạng mới mẻ, kích thích, nhưng là trên núi nhiều chim, sáng sớm chúng đều hót đến vang trời, khiến cô không thể ngủ thêm nổi nữa, cơ hồ là mới sáu giờ cô đã tỉnh giấc.
Mở mắt ra thời điểm đã thấy hai cái chăn đều cuốn lên người cô đến loạn thất bát tao, vị trí bên cạnh đã không có người.
Tiễn Ý Ý lười biếng duỗi eo đem quần áo sửa sang xong, sau đó kéo khóa lều đi ra ngoài.
“Tỉnh.”
Lương Quyết Thành cơ hồ là cả đêm không ngủ, đứng ở bên vách núi hóng gió. Gặp Tiễn Ý Ý đi ra liền trầm mặc đưa cho cô bàn chải đánh răng và một cái cốc.
Buổi sáng ngọn núi này không khí rất trong lành, Tiễn Ý Ý ăn uống no đủ xong liền nhặt được một cái cành cây khô, xem như kiếm gỗ, hừ hừ ha ha ở đằng kia khoa tay múa chân, coi chính mình như cao thủ võ lâm ẩn cư tại nơi thâm sơn cùng cốc này.
Lương Quyết Thành tính toán thời gian, có lẽ đến trưa xe mới tới được chỗ này.
Tiễn Ý Ý nhìn thấy Lương Quyết Thành đang thu dọn một đống lớn thứ gì đó nhét vào cái balo leo núi, ngồi xổm bên người anh xem đến hoa cả mắt, chỉ biết vỗ tay tán thưởng.
Còn vài tiếng nữa mới tới trưa, Lương Quyết Thành mang Tiễn Ý Ý xuống dưới chân núi, đi tới con sông bên cạnh bắt cá.
Hôm qua thôn dân phía trước còn thả đèn, sáng sớm nay trên con sông cũng không nhìn thấy một cái đèn giấy nào cả, đoán chừng nó cũng tan vào trong dòng nước rồi.
Bắt cá thuộc về kỹ năng sinh tồn, Tiễn Ý Ý xắn quần đứng bên bờ sông, chậm chạp không dám thò chân xuống.
Lương Quyết Thành kéo quần kên cao, đùi anh cũng thực sự quá đẹp đi, vừa thon vừa dài, bắp thịt nơi cẳng chân lại còn rất có hình, lúc anh đạp vào trong nước, Tiễn Ý Ý chỉ chằm chằm nhìn bắp chân của anh. Nhìn trong chốc lát, cô thuận thế nhìn xuống dưới, phát hiện chân Lương Quyết Thành càng đẹp mắt hơn.
Chân anh rất lớn, Tiễn Ý Ý nhìn chân mình, rồi lại nhìn qua chân của Lương Quyết Thành, càm thấy đối với anh mà nói thì chân của cô so với tay cũng không lớn hơn được bao nhiêu.
Tiễn Ý Ý cũng không có ý định đưa chân xuống nước nữa, cô đeo giầy đứng bên bờ sông xem anh bắt cá.
Cuối mùa thu cho nên nước sông rất lạnh, chân Lương Quyết Thành rất nhanh bị lạnh đến đỏ cả lên.
Anh đứng trong nước không động, mắt nhìn chằm chằm mặt nước, nửa ngày sau, anh mạnh mẽ khom lưng duỗi tay ra, bắt được một con cá lớn.
“Cầm lấy.”
Lương Quyết Thành ném con cá về phía Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý hét lên một tiếng, vội vàng đem túi nilon đã chuẩn bị sẵn giơ lên chắn trước mặt mình.
Con cá lớn hoàn hảo rơi vào trong túi nilon.
Gương mặt của Tiễn Ý Ý bị bắn lên mấy giọt nước, tức giận: “Cậu cố ý!”
Không thì vì cái gì cứ hướng mặt cô mà ném chứ.
Khóe miệng Lương Quyết Thành hơi giương lên, chậm rãi nói: “A, không để ý.” Mới là lạ.
Nhìn bộ dạng cô hét lên tràn đầy sức sống, cố ý muốn đùa một chút.
Lương Quyết Thành cứ bắt được một con cá là tìm đủ phương thức ném lại chỗ Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý sau vài lần hét lớn đã thành công hoàn thành 100% nhiệm vụ.
Cá rất nhiều.
Tiễn Ý Ý nhìn đám cá, hỏi anh: “Cái này phải làm sao? Có thể ăn hả?”
“Có thể ăn.”
Lương Quyết Thành lên bờ lau khô chân. Không chút để ý nói, “Tôi nướng một phần, còn lại mang về để Ninh Ninh làm.”
Hai mắt Tiễn Ý Ý sáng lên, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: “Có thể chia một nửa không? Thủy sản hoang dã như vậy, tay nghề của em gái cũng rất tốt, tớ có thể đưa cho ông nội với chú nhỏ một phần sao?”
Ông nội với chú nhỏ cũng không phải là thiếu chút miếng ăn này, nhưng là loại tâm ý ấy, Tiễn Ý Ý vẫn phải có.
“Đương nhiên có thể.”
Lương Quyết Thành đi giày, vỗ vỗ đầu tiễn Ý Ý: “Đi, ăn cá nướng.”
Nói là ăn cá nước, Lương Quyết Thành còn thật sự chuẩn bị cả đồ dùng nướng cá.
Anh đem con cá loại bỏ hết nội tạng bên trong, làm sạch vảy, sau đó dùng dụng cụ để nướng lát cá.
Tiễn Ý Ý cơ hồ là chỉ cần há miệng chờ ăn là được.
Lương Quyết Thành nướng cá cũng không tệ, cá cũng không có nhiều, hai người mỗi người ăn một con, rất nhanh đã đến chiều.
Lúc này nên trở về rồi. Từ đây về tới nội thành ít nhất cũng phải hai tiếng, chờ đến lúc về nhà thì trời cũng đã tối.
Hai người dọn dẹp rác, một lát sau xe đã tới đón hai người.
Người lái xe vẫn là thanh niên hôm qua, hôm nay chào hỏi cũng thoải mái hơn một chút.
Tiễn Ý Ý hai ngày nay vẫn cùng Lương Quyết Thành đi chơi, tinh thần thực hưởng thụ, thân thể cũng rất mệt mỏi. Tối qua chỉ ngủ được vài tiếng, cho nên vừa lên xe cô đã lăn ra ngủ.
Lúc ngủ xe rung lắc qua lại, Tiễn Ý Ý nghiêng đầu theo quán tính, tựa vào bả vai Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành cũng rất buồn ngủ, Tiễn Ý Ý ít ra còn ngủ được vài tiếng, anh là thức trắng cả đêm không ngủ.
Vì để giết thời gian cho nên anh đã suy xét về việc sau này mình sẽ giáo dục đứa nhỏ của mình như thế nào.
Tiễn Ý Ý rất ham chơi, vì vậy anh cũng tự nhiên muốn dùng nhiều chút tâm tư thay cô chiếu cố đứa nhỏ nhiều hơn.
Nghĩ đến hiện tại, Lương Quyết Thành nhìn thấy được trên cái ót của cô còn có một cái nhãn.
"Vợ nhỏ đã kết hôn nhiều năm của Lương Quyết Thành"
Nhưng lúc nhìn lại khuôn mặt non nớt đang ngủ say của cô, Lương Quyết Thành mới áp chế được cái suy nghĩ này.
Cô vẫn chưa trưởng thành, cách tuổi có thể kết hôn còn có hai năm nữa.
Không, nếu tính theo tuổi kết hôn của anh thì phải còn bốn năm.
Bốn năm a…
“Lương ca, đây là bạn gái cậu à?”
Người lái xe nhìn thấy Tiễn Ý Ý đang ngủ, giảm thấp âm thanh xuống nhỏ giọng bát quái.
Tuổi của hắn lớn hơn so với Lương Quyết Thành nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện gọi một học sinh trung học như anh là "ca".
Lương Quyết Thành đem Tiễn Ý Ý nghiêng ngả qua trái qua phải ổn định lại, giữ chặt cô, gật đầu: “Ừm.”
“Quả nhiên mà, lúc nào nhớ đem chị dâu nhỏ tới ra mắt anh em nhé!”
“Để sau.”
Lương Quyết Thành không tính đến chuyện mang cô đi gặp bạn bè lúc này.
Tiễn Ý Ý là một đại tiểu thư, từ nhỏ đều chưa hề tiếp xúc qua loại sinh hoạt bình dân như bọn anh, với lại hiện tại anh còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng để đưa cô đi nhìn cái thế giới này, hơn nữa anh cũng không muốn để Tiễn Ý Ý thương hại mình.
Đại tiểu thư nhà anh, về sau cũng nên là một đại tiểu thư kiêu ngạo mới đúng.
Về phần mấy người bạn này, đợi năm sau anh làm được càng nhiều việc rồi sẽ đưa cô đi gặp họ.
Anh trai lái xe cũng không nói thêm gì, đối với quyết định của Lương Quyết Thành cũng
không có ý kiến gì, chỉ là vừa quay đầu đã đem tin tức anh có bạn gái nhỏ truyền ra ngoài.
Lương Quyết Thành ngủ không được.
Một đống đứa lắm chuyện đều nhắn tin cho anh.
Lương Quyết Thành trực tiếp soạn một dòng tin nhắn WeChat.
[Đã có đối tượng, đang ân ái. Chớ quấy rầy.]
Tiễn Ý Ý một giấc tỉnh dậy đã về đến bên ngoài tiểu khu.
Cô ngủ bù được, tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Về nhà, Lương Quyết Thành lại đi làm cái gì đó, Tiễn Ý Ý tắm rửa xong thoải mái nằm trên ghế salon chơi điện thoại.
Điện thoại di động đã hai ngày không được cô động qua, trên đó tin nhắn phát tới rất nhiều.
Cuộc gọi nhỡ thì có của cha mẹ Tiễn, có Hà Ứng Hoan, Tào Khung, còn có vài cái số lạ nữa.
Tiễn Ý Ý quét mắt, trước tiên gọi điện lại cho Hà Ứng Hoan.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông.
“Tiểu Ý Ý!” Hà Ứng Hoan dường như đang ở chỗ ồn ào, giọng của cô ấy không áp chế được hưng phấn, “Cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại rồi!”
Tiễn Ý Ý cười nói: “Ra ngoài chơi không mang điện thoại, có chuyện gì không?”
“Hôm nay không phải sinh nhật tiểu thư của Diêu gia sao? Tớ đã nói với cậu rồi đó, đáng tiếc là cậu không tới!”
Hà Ứng Hoan trốn vào một bên góc, giảm thấp âm thanh xuống, dù vậy cũng có thể nghe thấy âm thanh hưng phấn như muốn nhảy dựng lên của cô ấy.
“Cô chị kia của cậu, Tiễn Mân Văn cũng đến!”
Nụ cười nơi khóe miệng Tiễn Ý Ý cứng đờ.
Tiễn Mân Văn còn thật… dám đi a.
Có chút không vui, nhưng suy nghĩ đến lời Lương Quyết Thành nói, không vui cũng liền biến mất.
Có quan hệ gì với cô đâu.
“A.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Hà Ứng Hoan mở mở: “Cậu không biết đâu, chuyện mới xảy ra lúc nãy ấy, ôi chúa ơi! Nếu tớ mà là Tiễn Mân Văn, tớ sẽ trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống, chết ngay tại chỗ không dám nhìn mặt ai luôn.”
Nói như vậy, hình như là đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.
Không cần Tiễn Ý Ý hỏi, Hà Ứng Hoan đã nhanh miệng kể lại toàn bộ.
Cha Tiễn gọi cú điện thoại kia, cơ hồ là biết Tiễn Ý Ý không chịu đưa ra thiếp mời liền nghĩ biện pháp liên hệ với Diêu gia, muốn xin cho Tiễn Mân Văn một tấm thiệp mời.
Nhưng Diêu gia lại không chút nể tình nào đối với cha Tiễn, coi như không biết tới yêu cầu này.
Cha mẹ Tiễn thương lượng với Tiễn Mân Văn, cảm thấy người khác có thể nghĩ là Tiễn Ý Ý vì mặt mũi của Tiễn gia cho nên khẳng định muốn chịu đựng, nhiều nhất là nói em gái mang chị mình cùng đi, hợp tình hợp lý.
Sau đó, lễ phục của Tiễn Mân Văn mặc được người ta phát hiện ra là cái váy mà Tiễn Ý Ý đã từng mặc qua một lần.
Sau khi về Tiễn gia, Tiễn Mân Văn chỉ được đặt duy nhất một bộ váy, là cái lần trước cô ta mặc ở đại hội thể dục thể thao, lúc được chọn làm người đại diện cho lớp.
Tiễn Mân Văn cho rằng cô ta sẽ không phải lo về chuyện trang phục, không nghĩ tới cha mẹ Tiễn lại chẳng hề chuẩn bị cái nào cho mình. Gấp quá không có cách nào đành lấy đại một bộ mà Tiễn Ý Ý đã từng mặc qua.
Dáng người của Tiễn Mân Văn với Tiễn Ý Ý hoàn toàn không giống nhau, phần váy nên lõm xuống thì lại có chút lồi với cô ta.
Lễ phục của Tiễn Ý Ý mặc trên người Tiễn Mân Văn một chút cũng không phù hợp, khiến cho người khác nhìn vào liền nhận ra ngay được rằng cô ta không phải chủ nhân thực sự của nó.
Nhưng là Tiễn Mân Văn lại không biết, cứ thế mặc chiếc váy cũ của Tiễn Ý Ý đi dự tiệc.
Tiễn Ý Ý không đến, Tiễn Mân Văn cầm thiệp mời của cô đi theo cha Tiễn tiến vào.
Tiệc sinh nhật này, thực tế mà nói tiểu thư Diêu gia không phải nhân vật chính, nhân vật chính phải là nhị công tử của Diêu gia, Diêu Nhất Nam.
Mọi người đều biết vị công tử Diêu gia này năm nay tròn 18 tuổi, cũng là đứa con mà cha Diêu coi trọng nhất, về sau Diêu gia xem chừng là sẽ thuộc về hắn.
Bên người Diêu Nhất Nam vây đầy người, Tiễn Mân Văn đứng từ xa nhìn đều không thể chen vào được.
Trước đó hai người bọn họ rõ ràng có mập mờ qua, không biết vì cái gì Diêu Nhất Nam lại tự nhiên lạnh nhạt với cô ta.
Tiễn Mân Văn cảm thấy mình nên tìm Diêu Nhất Nam nói cho rõ ràng, có thể đính hôn với hắn, cô ta liền thắng Tiễn Ý Ý rồi.
Thật vất vả mới chen vào trong đám người, hướng Diêu Nhất Nam cười một cái, vừa mới bắt chuyện, Diêu Nhất Nam đã rất khách khí hỏi cô ta, Tiễn Ý Ý đâu.
Tiễn Mân Văn còn nói cái gì mà em gái đổ bệnh, linh tinh các loại.
Diêu Nhất Nam "A" một tiếng: “Ý Ý bệnh, cho nên cô cầm thiệp mời của cô ấy tới?”
“Ngại quá, tôi nhớ là Diêu gia không có mời cô. Tiễn…Tiễn cái gì tiểu thư.”
Diêu Nhất Nam thậm chí còn bày ra bộ dáng không nhớ nổi tên của cô ta, khiến cho mặt Tiễn Mân Văn đỏ bừng lên.
Người xung quanh châm biếm khiến Tiễn Mân Văn suýt nữa khóc tại chỗ, nhịn nhịn, cuối cùng con mắt đã đỏ cả lên.
Cái này còn chưa có kích thích, cha Tiễn nhìn thấy người vây quanh Diêu Nhất Nam với Tiễn Mân Văn, cười cười nói với cha Diêu, quan hệ của hai nhà về sau không chừng sẽ thân thiết hơn.
Loại lời này ai nghe cũng đều có thể hiểu được ẩn ý bên trong, cha Diêu suy tư một chút, hỏi: “Ngại quá, tôi chỉ biết Ý Ý mà thôi, vị này là?”
Không đợi cha Tiễn trả lời, cha Diêu đã nói tiếp: “Nếu Tiễn tiên sinh chỉ quan hệ gần hơn là đối với vị tiểu thư kia thì thật xin lỗi, tôi không đồng ý.”
Tiễn Mân Văn lần này là chịu không nổi nữa, khóc lóc chạy khỏi hội trường.
Lúc Tiễn Ý Ý gọi điện thoại tới là cô ta đã chạy đi, cha Tiễn bị kích thích đến ngất đi, hội trường là một mảnh hỗn loạn.
“Đáng tiếc cậu không đến, nếu không thì có thể chứng kiến một màn của cô "chị gái tốt" kia của cậu rồi.” Hà Ứng Hoan thực sự thất vọng.
Tiễn Ý Ý nghe xong, than nhẹ.
Cô ngược lại là cảm thấy mình không đến mới là chuyện tố.
Tiễn Mân Văn mất mặt lớn như vậy, nếu cô cũng ở đó không chừng cừu hận gì cũng sẽ chuyển hết lên người cô cho coi.
Tiễn Ý Ý đang rất cố gắng không đi vào vết xe đổ của nguyên chủ, cách Tiễn Mân Văn càng xa càng tốt.
Hà Ứng Hoan ở hiện trường cằn nhằn hơn mười phút, bên kia lại quá ầm ĩ, sau đó mẹ Hà lại tới gọi cô đi, Hà Ứng Hoan mới vội vàng cúp điện thoại.
Tiễn Ý Ý nhìn điện thoại sắp sập nguồn, nhanh chóng đen 99+ tin nhắn WeChat mở ra.
Không ít người đều gửi tin nhắn WeChat cho cô, có chúc phúc, có chế nhạo, còn có cả ồn ào bát quái, Tiễn Ý Ý chẳng hiểu gì cả.
Tay cô lướt một cái, bỗng nhiên dừng lại.
L.
Lương Quyết Thành.
Biệt danh cô đặt cho anh là "Anh yêu".
WeChat của "Anh yêu" cũng là màu đỏ.
Tiễn Ý Ý không cần mở ra cũng có thể nhìn thấy cái dòng tin WeChat kia.
[Đã có đối tượng, đang ân ái. Chớ quấy rầy.]
Tiễn Ý Ý nhìn chằm chằm hai chữ "ân ái" kia một hồi lâu, đột nhiên cúi đầu xuống.
Cô đỏ mặt im lặng thét chói tai, lão đại nói loại lời này khiến cho người ta có cảm giác mập mờ a!
Cô… cô thật sự sẽ suy nghĩ nhiều đó!
——–
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Lương: Rất cố gắng làm tròn bổn phận của mình.