Lương Quyết Thành bình tĩnh nhìn người cùng bàn.
Thiếu nữ tươi cười xán lạn, có một phần nịnh nót nhưng cũng không làm người ta chán ghét, ngược lại cảm thấy có cảm giác gần gũi.
"Bạn học Lương? Ngồi cùng bàn sao?"
Tiền Ý Ý đầy nịnh nót đẩy trà sữa qua, lại bỏ thêm túi gà rán thơm ngao ngát: "Tớ không ngu ngốc, cũng không làm chậm trễ thời gian của cậu. Cậu chỉ cần một giờ sẽ có thể thu được một học trò siêu cấp lợi hại luôn."
Năm đó Tiền Ý Ý học khoa tự nhiên, không dám nhận mình là siêu học bá, cũng chỉ là dễ dàng qua được mấy bài thi nặng người. Hiện tại dù sao cũng là cựu học sinh, khẳng định sẽ học nhanh hơn mấy người bạn khác.
Lương Quyết Thành trầm mặc.
Dạy kèm, đây là một công việc bán thời gian mà anh chưa nghĩ tới.
Tính tình anh nóng nảy không tốt, trẻ con thấy anh đều sợ hãi, Lương Quyết Thành bất khả chiến bại lại ngã nhào vì công việc này. Chẳng những không kiếm được tiền, cũng bởi vì làm trẻ con khóc trong giờ học, bị lấy lại tiền tới hai lần.
Về sau Lương Quyết Thành biết rõ mình mất đi một công việc bán thời gian, anh sẽ không làm gia sư nữa.
Tiền Ý Ý vừa mới chuyển tới không được bao lâu, cuộc thi lần thứ nhất trước đó bởi vì anh vắng mặt, được thứ hai toàn trường tính lên. Tiền Ý Ý sẽ không thấy mình thành tích tốt mới để anh làm gia sư, như vậy, chẳng lẽ cảm thấy mình có bản lĩnh lên lớp ngủ gây chuyện đánh nhau làm cho cô cảm thấy mình có thể dạy được?
Làm sao có thể?
Lương Quyết Thành mơ hồ nghĩ đến lời cười nói trước kia của Tào Khung hỏi Tiền Ý Ý có thích anh không, trong lòng hiện tại của Lương Quyết Thành đã có đáp án.
Bảo vệ cho anh, nịnh nót anh, và dùng cớ học tập để tiếp cận anh.
Lương Quyết thu hồi ánh mắt.
Anh có chút mất tự nhiên quay đầu ra.
Bạn cùng bạn mới tới... thích mình.
Việc này không dễ làm.
"Bạn học Lương, cậu cảm thấy tới quán trà sữa sau cổng trường hay tới nhà tớ thì tốt hơn?" Tiền Ý Ý đưa ra hai lựa chọn.
Lương Quyết Thành đột nhiên đứng dậy, chống tay lên bàn bật người ra khỏi ghế, cặp cũng không cầm vội vàng chạy ra phòng học.
"Bạn học Lương?" Tiền Ý Ý cầm trà sữa và gà rán, nhìn bóng lưng lão đại như lửa thiêu mông, tràn đầy hoang mang.
Đại lão hôm nay làm sao vậy?
Lương Quyết Thành đi muộn về sớm đã là chuyện thường ngày, anh không đến để học, mọi người đều cảm thấy quen.
Ngoại trừ Tiền Ý Ý.
Cô thở dài nặng nề.
Lớp 11 cô chỉ có thể tìm Lương Quyết Thành để dạy kèm thôi.
Học tập là nhất định, mặc kệ ai là gia sư, cô bắt buộc phải học...
Đáng tiếc Lương Quyết Thành chính là gia sư dạy ở nhà tốt nhất, Tiền Ý Ý có chút không nỡ bỏ. Đây chính là người đứng đầu kì thi tốt nghiệp cả nước đó...
"Ý Ý, Lưu Sửu Nữ đang ở lớp 1 chửi mắng cậu."
Tô Á Na vội vàng đi đến chỗ Tiền Ý Ý, lấy điện thoại ra mở một nhóm chat.
Đó là nhóm lớp hai trung học, là một nhóm ẩn danh.
Người ở trong đó không ngừng nói về một chủ đề.
"Tiền Ý Ý học tệ như thế nào, bà cô họ Lưu kia đến tiết nào cũng mắng, lỗ tai tôi nghe chán ngấy rồi."
"Tôi là bạn tốt của Tiền Mân Văn, Tiền Mân Văn nói Tiền Ý Ý chưa bao giờ đạt điểm tiêu chuẩn hồi cấp hai."
"Bằng không cũng sẽ không bị đưa đến lớp 11 ha ha ha, lớp rác rưởi, hahaha..."
"Lớp chúng ta thật không may, lại bị một giáo viên so sánh với lớp 11, làm người ta xấu hổ quá đi."
"Yên tâm, rác rưởi lớp 11 không dám so với chúng ta đâu. Bọn họ không ngại mất mặt sao ha ha ha ha..."
"Nói trắng ra là đều bởi vì Tiền Ý Ý, đều là chị em, cũng là học sinh chuyển trường, Tiền Mân Văn người ta kịp làm bài thi tháng, điểm thi cũng không tệ lắm. Tiền Ý Ý nộp giấy trắng, cãi nhau với giáo viên, vẫn còn thân mật với học sinh ngoài trường."
"Tin tức nho nhỏ, đám người quý tộc không thể trêu vào đó không có chuyển trường, hình như là đến chơi với Tiền Ý Ý."
"Đúng là kẻ có tiền, kẻ có tiền gian ác..."
Chủ đề rất nhanh đã mở rộng ra, nhưng vẫn thủy chung không rời khỏi ba chữ Tiền Ý Ý.
Kèm theo tên Tiền Ý Ý, toàn bộ đều là so ra kém Tiền Mân Văn, đồ cặn bã, đồ bề ngoại hư hỏng.
Ngón tay Tiền Ý Ý lướt rất nhanh, nhanh chóng đọc tin nhắn trong nhóm ẩn danh.
"Ý Ý, Lưu Sửu Nữ rất quá đáng, làm sao lại nói cậu như được chứ." Tô Á Na rất giận phẫn (tức giận, phẫn nộ), "Cô ta dạy không tốt, ngoài miệng chỉ biết mắng chửi người khác, loại giáo viên ăn hiếp học sinh như thế làm gì có tư cách mà ở lại trường học, lại còn dạy ban nhất nữa."
Tiền Ý Ý xem xong rồi, như có điều suy nghĩ: "Cảm ơn Na Na, chuyện này mình có biện pháp xử lý."
Tô Á Na không nói, nhưng trên mạng rất sinh động. Tin tức trong trường cô rõ như lòng bàn tay, bất kỳ động thái nào cũng không chạy khỏi ánh mắt cô.
Đối với cái nhóm này, những học sinh mới chuyển tới rất khó hòa nhập. Hiện tại, một nhóm học sinh chuyển tới nhưng chỉ có Tiền Mân Văn được thêm vào.
Trong trường hợp này, tin tức trong nhóm rất khó tiết lộ.
Tiền Ý Ý chụp lại đoạn tin nhắn Tô Á Na đưa tới, đem mấy tấm ảnh này đến chỗ thầy chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm thấy Tiền Ý Ý liền đau cả đầu, hận không thể tàng hình biến mất trước mặt Tiền Ý Ý. Đáng tiếc ông không làm được, chỉ có thể cười khổ kéo ngăn kéo lấy một hộp tâm hoàn nắm trong tay chuẩn bị.
"Em Tiền, bọn em học ở lầu ba, mười phút hết tiết lại tới chỗ này, em không cảm thấy lãng phí thời gian sao?"
Thầy chủ nhiệm cũng không dám hỏi Tiền Ý Ý tại sao tới, hỏi cũng như không thôi. Tiền Ý Ý chắc chắn sẽ làm một số việc khiến ông trọc đầu, ông thà giả vờ không biết còn hơn.
"Chủ nhiệm." Tiền Ý Ý nhu thuận ngồi đối diện với thầy chủ nhiệm, hai tay đặt trên gối, bộ dạng của một học sinh tốt, "Em muốn tới hỏi thầy một việc, cô giáo Lưu nên công khai xin lỗi em ở buổi chào cờ thứ hai hay là lúc lãnh đạo đến kiểm tra thì tốt hơn nhỉ?"
Thầy chủ nhiệm chậm chạp trượt xuống ghế một đoạn.
Nửa ngày sau, vẻ mặt thầy chủ nhiệm thống khổ: "Em Tiền, việc của em và cô giáo Lưu, phòng giáo vụ không giải quyết được đâu. Em ra ngoài vẹo trái đến văn phòng tìm cô giáo Lưu giải quyết được không?"
Tại sao lại tới làm khó ông? Cảm thấy trên đầu ông mọc quá nhiều tóc sao?
"Vì thầy là thầy chủ nhiệm đó. Cô giáo Lưu đến nhận lớp em không phải là do thầy sao, không tìm thầy thì tìm ai?" Tiền Ý Ý nghiêng đầu, vẻ mặt chân thành.
Thầy chủ nhiệm khóc không ra nước mắt. Ông sai rồi, ông sai rồi, nếu như có thể lặp lại lần nữa, ông thà đắc tội ba miệng Tiền gia còn hơn chọc vào nhóc quỷ trước mắt.
Chuyện này không hề liên quan đến ông!
"Em Tiền, em xem như vầy được không. Thầy gọi cô giáo Lưu đến đây, hai người giải quyết với nhau được không?"
Thầy hiệu trưởng nắm chặt thuốc tâm hoàn, tùy thời chuẩn bị thăng thiên.
Tiền Ý Ý gật đầu: "Được, gọi phó hiệu trưởng đến luôn."
Thầy chủ nhiệm: "....."
Em là học sinh đó, sao chuyện này em cũng biết!
Thầy chủ nhiệm không dám hỏi, dưới ánh mắt Tiền Ý Ý bấm số điện thoại của Lưu Nhã.
Tiếng chuông vang lên.
"Bạn học Tiền! Đi học đi! Em xem..." Thầy chủ nhiệm như được cứu.
Tiền Ý Ý cười tủm tỉm: "Em trốn học một tiết."
Thầy chủ nhiệm:"....." Được, xem như em lợi hại.
Tiết này Lưu Nhã không có lớp, rất nhanh đã tới nơi. Cô ta chân trước vào phòng giáo vụ, chân sau phó hiệu trưởng ưỡn cái bụng phình bước vào.
"Lão Chu, gọi tôi có chuyện gì?"
Nhìn thấy trong phòng có một học sinh, mặt thầy phó hiệu trưởng nghiêm túc: "Em học sinh này làm sai cái gì sao?"
Về phần Lưu Nhã, thầy hiệu phó nhìn sang chỗ khác.
Trong trường học rất ít xuất hiện.
"Chào phó hiệu trưởng, em là Tiền Ý Ý lớp 11." Tiền Ý Ý đứng lên ngoan ngoãn tự giới thiệu.
Cô lớn lên rất biết điều, mặt mày trông sáng sủa và sạch sẽ, làm cho người khác cảm thấy thanh thuần đáng yêu.
Thái độ của phó hiệu trưởng tốt hơn nhiều.
Học sinh nghe lời như vậy sẽ không gây ra việc lớn gì.
Phó hiệu trưởng tìm cái ghế ngồi xuống.
Lúc Lưu Nhã nhìn Tiền Ý Ý, ánh mắt như muốn phóng dao.
"Là như vầy, cô giáo Lưu coi trời bằng vung, ăn hiếp học sinh, mắng em nhiều điều rất nhục nhã. Hôm nay em tới đây để yêu cầu cô giáo Lưu xin lỗi em."
Tiền Ý Ý vẫn ôn hòa, nhưng lời nói ra lại không hề ôn hòa.
Thầy chủ nhiệm lặng lẽ đẩy ghế, định chạy đi.
Ông không thích hợp ở cục diện này.
"Chủ nhiệm cũng biết rồi, đúng không?" Vừa rời chỗ ngồi, Tiền Ý Ý mỉm cười dịu dạng với ông.
Trước mắt thầy chủ nhiệm tối sầm.
Ma quỷ.
"À...ừ... chuyện này, phó hiệu trưởng, mong thầy nghe rõ chuyện này một chút."
Thầy chủ nhiệm nói quanh co.
Phó hiệu trưởng đương nhiên biết tính Lưu Nhã nóng nảy, ba phải: "Cô Lưu dù sao cũng là giáo viên mới, các em đừng nên so đo với cô ấy. Chuyện có chút xíu, em nên về học đi."
"Cô giáo Lưu, cô cũng cảm thấy vậy sao?"
Tiền Ý Ý nói sang Lưu Nhã.
Lưu Nhã lập tức nói: "Em muốn kêu tôi xin lỗi em? Đừng có tưởng bở! Học dốt nát sau này chỉ kẻ bại hoại trên xã hội!"
Lưu Nhã nhịn một bụng tức giận. Lúc đầu cô không biết Lương Quyết Thành là ai, lúc bị uy hiếp, lặng lẽ hỏi thăm mới biết được đây là học sinh từng giết người hồi cấp hai. Tính nguy hiểm rất cao, cô không dám lên mặt với Lương Quyết Thành.
Nhưng Tiền Ý Ý khác hẳn! Một đứa con riêng, còn là con riêng bị người nhà ghét bỏ, dù giết chết cũng không ai quản.
Lưu Nhã trút tất cả tức giận lên người Tiền Ý Ý.
Tiền Ý Ý giương mắt, Lưu Nhã lập tức rút cổ lại.
Một khắc này, ánh mắt của Tiền Ý Ý rất giống ánh mắt ngày đó của Lương Quyết Thành.
Là một ánh mắt rất khủng bố, ẩn chứa sự uy hiếp.
"Cô Lưu, cô nói thêm một chữ nữa, em cam đoan sau này cô không cần phải nói chuyện nữa."
Giọng điệu của Tiền Ý Ý rất dịu dàng, nhưng người ở trong văn phòng đều nghe được cô đang rất nghiêm túc.
Lưu Nhã bịt chặt miệng như keo dính, giương mắt ra.
Sợ hãi.
Lưu Nhã cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi.
Cô xuất thân từ nông thôn, kiến thức hạn hẹp, sau đi theo phó hiệu trưởng thì hết sức lông bông. Chưa bao giờ cô thấy loại người trời sinh đã khiến người khác đến bước đường cùng.
Lưu Nhã tránh ánh mắt của Tiền Ý Ý.
"Cô Lưu, cô đã nhiều lần chửi mắng em. Yêu cầu của em không cao, thứ hai chào cờ đứng công khai xin lỗi, sau đó nghỉ việc, không để em gặp lại cô. Chuyện chúng ta đến đó thì chấm dứt."
Tiền Ý Ý mỉm cười, giống như đang nói chuyện tốt.
Phó hiệu trưởng không vui. Đứng trước mặt ông ức hiếp Lưu Nhã, khác gì đánh vào mặt ông.
Thầy chủ nhiệm nhìn phó hiệu trưởng muốn động, vội vàng kéo ông lại, không cho ông xúc động.
"Em này sao lại nói chuyện như vậy, cô giáo Lưu không đúng chỗ nào thì em chỉ ra là được rồi, sao lại hùng hổ như vậy, ai bảo em? Mời phụ huynh, nhất định phải mời phụ huynh!"
Phó hiệu trưởng vẫn nói ra miệng.
"Mời phụ huynh?" Tiền Ý Ý có lòng tốt nhắc nhở, "Chú em họ
Tiền, Tiền Thiếu Trầm. Phó hiệu trưởng, thầy có thể gọi cho chú em."
Phó hiệu trưởng nghĩ nửa ngày vẫn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Cẩn thận nhớ lại một chút, trợn tròn mắt.
Tiền Thiếu Trầm? Người giàu nhất thành phố?
"Phó hiệu trưởng, nếu thầy muốn bảo vệ cô Lưu, hay là để em nhờ vợ thầy đến để quyết định để cô Lưu đi hay ở lại."
Trên mặt Tiền Ý Ý còn tươi cười, chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Phó hiệu trưởng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Còn có Lưu Nhã, Lưu Nhã như thấy quỷ mà nhìn chằm chằm Tiền Ý Ý.
"Là em nói việc này với Lương Quyết Thành để uy hiếp tôi?"
Lưu Nhã nhắm mắt lại, thì sẽ lập tức nghĩ đến thiếu niên phiền muộn tăm tối ghé vào tai cô nói: "Nếu không cút, tấm ảnh cô cùng phó hiệu trưởng ở trên giường sẽ gửi đến vợ ông ta."
Từ đầu Lưu Nhã không biết từ đâu Lương Quyết Thành biết được chuyện này, càng không biết Lương Quyết Thành sao lại nhắm vào mình, tại sao Lương Quyết Thành lại uy hiếp mình chuyện này. Cô không dám đi hỏi, sợ sẽ chọc tức Lương Quyết Thành, hủy chính mình, sợ tới mức ngày đó chuyển khỏi lớp.
Không ngờ là Tiền Ý Ý chỉ điểm!
Hai người ngồi cùng bàn, cô lại nhắm vào Tiền Ý Ý, Lương Quyết Thành vì Tiền Ý Ý mới đuổi cô đi.
Tiền Ý Ý trợn mắt, che dấu sự kinh ngạc.
Lương Quyết Thành cũng biết chuyện này sao?
Uy hiếp Lưu Nhã chính là bí mật này?
Thật đúng là... xà đánh bảy tấc, một kích tất trúng.
Không hổ là boss phản diện, cho dù đang ở thời niên thiếu cũng làm cho lòng người run sợ.
Tiền Ý Ý cười cong mắt.
Nụ cười này trong mắt Lưu Nhã chính là thừa nhận cô và Lương Quyết Thành có quan hệ.
Lưu Nhã bị chọc giận đến điên rồi.
Phó hiệu trưởng lau mặt một cái, ông và giáo viên khác có gian díu lại để cho học sinh biết được, ông rất mất mặt. Sợ hơn là chính miệng học sinh này nói sẽ cho vợ ông biết.
Vợ của ông không phải là người đơn giản, nếu biết được chuyện này, phó hiệu trưởng sợ sẽ sống không được tốt.
Còn có, người trước mặt không phải là học sinh bình thường, mà là cháu gái Tiền Thiếu Trầm giàu nhất thành phố. Động một ngón tay thôi cũng khiến bọn họ không yên ổn, không thể gây, cũng không thể chọc vào.
Do dự liên tục, thầy phó hiệu trưởng bày ra bộ dạng xử lý công bằng theo lẽ thường.
"Lưu Nhã không có đạo đức của giáo viên, làm ra những việc làm không đúng khiến em tổn thương tâm lý, việc xin lỗi là rất đúng, nhất định sẽ nghỉ việc. Việc này cũng cần thông qua các giáo viên khác để quyết định, yêu cầu của em đã được đáp ứng."
Phó hiệu trưởng nói xong, lấy lại mặt mũi nói ra: "Nhưng mà cô giáo Lưu cũng không nói sai, em học không giỏi là do tự em có vấn đề, không trách cô giáo Lưu được. Nếu em học giỏi, cô giáo Lưu sẽ không mắng em được đúng không?"
Tiền Ý Ý nhíu mày: "Vậy đây là lỗi do em sao?"
Phó hiệu trưởng sờ sờ mũi: "Cũng không thể nói như vậy. Nhưng quả thật là do em học không tốt."
"Em nói xem, cô giáo Lưu đi khắp nơi nói em học không giỏi, nếu em học không nổi thì những lời cô giáo Lưu đâu phải là lời nói dối, chúng ta cũng không co lý do để xử phạt Lưu Nhã. Nếu bài kiểm tra tháng này em có thể vượt qua học sinh ban 1 thì có thể chứng minh được lời nói của Lưu Nhã có vấn đề, chúng ta ngay chỗ này xử phạt Lưu Nhã, sau đó sai thải cô ấy. Như vậy em Tiền cảm thấy có được không?"
Tiền Ý Ý trầm mặc.
"Nếu như em cảm thấy quá khó khăn, cũng không phải..."
"Được."
Lời nói của thầy hiệu trưởng bị chặt đứt.
Tiền Ý Ý ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Nếu em thi qua học sinh ban 1, cô Lưu phải đứng trước cờ xin lỗi em, xin lỗi lớp 11, xin lỗi thầy Trương. Sau đó nghỉ việc ngay tại chỗ."
*
Đáp ứng sảng khoái, sau khi rời khỏi phòng giáo vụ Tiền Ý Ý nhíu mày.
Cô đã không học từ rất lâu rồi, trong thời gian này cũng đã cố hết sức. Dựa theo tiến độ bình thường của cô, thi kì tháng tới muốn có điểm cao e rằng có chút khó khăn.
Trước mắt cô chỉ có thể nhờ người quen dạy kèm giúp, thế nhưng để dạy kèm tốt, người dạy phải có năng lực
Khoảng cách tới kì thi tháng sau không đến một tháng. Một tháng, ai có thể đủ khả năng để dạy kèm được?
Còn muốn thuê thêm mấy gia sư.
Trong lòng Tiền Ý Ý đang lên kế hoạch, vừa vặn đúng vào một nhóm học sinh nam ở ngay cầu thang.
Vu Tiếu ở sau lưng cười Lão Ba, động tác khoa tay múa chân vô cùng sống động. Hai người bọn họ sau lưng, Lương Quyết Thành thọc tay vào túi vẻ mặt không rõ.
Tiền Ý Ý dừng chân.
Lương Quyết Thành.
Thủ khoa kì thi, là thiên tài với chỉ số thông minh nghiền ép bạn học cùng lứa, dễ dàng xây dựng đoàn đội trong thời gian ngắn đi đến đỉnh vương giả.
Người như vậy ngay bên cạnh mình, tại sao cô phải buông tha lựa chọn tốt nhất?!
Tiền Ý Ý bước từng bước chân nặng nề, trong ánh mắt mạo hiểm đi nhanh tới chỗ của Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành đã phát hiện ra Tiền Ý Ý từ lâu.
Lúc nhìn thấy Tiền Ý Ý, trong lòng Lương Quyết Thành đã có một dự cảm.
Cô muốn tới tìm mình.
Quả nhiên.
Ưa thích che dấu không ngừng, anh ngồi cùng bàn cũng không thèm che dấu. Nhiệt tình trong ánh mắt, ai cũng nhìn ra cô đối với anh tình thâm không thể kiềm chế.
Lương Quyết Thành quay đầu.
Phiền toái.
"Bạn học Lương."
Tiền Ý Ý dừng trước mặt Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành không cẩn thận đụng phải ánh mắt của Tiền Ý Ý, rất có xúc động muốn lui về sau.
Chẳng lẽ cô sẽ ở đây tỏ tình mình?
"Bạn học Lương, nhờ cậu, nhờ cậu, mình trịnh trọng thỉnh cầu cậu dạy kèm mình."
Tiền Ý Ý ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lương Quyết Thành: "Cậu muốn cái gì, mình sẽ cho cậu cái đó. Tiền, xe, nhà ở, chỉ cần cậu làm gia sư của mình, muốn cái gì chỉ cần nói ra hết!"
Vu Tiếu và Lão Ba liếc nhìn nhau, đều thấy sự khủng bố từ đối phương.
Bạn học Tiền Ý Ý đang muốn... bao dưỡng Lương ca?
"Tôi từ chối."
Lương Quyết Thành mặt lạnh cự tuyệt.
Theo đuổi người ta mà câu đầu tiên không phải tỏ tình, tặng đồ không hề giống yêu đương, có khác gì đang nuôi dưỡng.
Đúng là đại tiểu thư nhà có tiền.
Ngọn lửa trong mắt Tiền Ý Ý dập tắt, nữ sinh lúc trước còn nhiệt tình phun trào, sau một khắc thành mưa rơi kiều hoa, lung lay sụp đổ.
Lương Quyết Thành hơi sửng sờ.
"Bạn học Lương, mình không hề ngu ngốc, chỉ chiếm một chút thời gian của cậu. Chỉ cần cậu chỉ giùm mình một chút, mình có thể tự học được."
Tiền Ý Ý cầu xin một lần nữa mới nhớ lại, Lương Quyết Thành trước giờ là một bạn học bất hòa đồng coi thường người khác, cự tuyệt cô là chuyện đúng rồi đó. Là cô đã quên vị lão đại này cho dù là thiếu niên cũng là một bạn học lãnh khốc vô tình...
"Được."
Tiền Ý Ý trừng mắt.
Ồ?
Cô ngẩng đầu, ánh mắt của thiếu niên trước mắt nhìn vào lầu dạy học, giọng điệu nhàn nhạt: "Tan học ở quán trà sửa chờ tôi."
Đám nam sinh bọn họ ôm bóng rổ trở về phòng học, Tiền Ý Ý đứng ngốc một lúc.
Thời niên thiếu của đại lão cũng không bất nhân tình lắm.
Sau giờ học quán trà sữa rất đông người đi vào. Tiền Ý Ý chào tạm biệt đám người Tào Khung rồi đeo cặp sách đứng ở cửa ra vào cả buổi, đợi Lương Quyết Thành lấy xe đạp tới.
Thiếu niên đeo một cái cặp, cùng hai người khác đẩy xe đạp. Vu Tiếu và Lão Ba cười cười nói nói, Lương Quyết Thành cả đường đều lạnh mặt, nhưng vẫn có thể thấy được anh đang nghe bạn bè nói chuyện.
Lương Quyết Thành dắt xe đạp đứng trước mặt Tiền Ý Ý. Anh nhìn quán trà sữa đông nghịt người, ánh mắt nặng nề.
"Bây giờ chúng ta đến chỗ thứ hai..." Tiền Ý Ý cảm thấy xung quanh sẽ có quán trà yên tĩnh, đang muốn đề nghị, Lương Quyết Thành nhanh chóng cắt ngang.
"Nơi là do tôi chọn."
Lương Quyết Thành tuyệt đối không để Tiền Ý Ý đưa ra ý định về nhà cô.
Tiền Ý Ý có dụng ý khác, Lương Quyết Thành quyết định tìm nơi nào không xảy ra bất cứ viển vông gì, đánh tan ý nghĩ của cô.
Hai mươi phút sau, bốn người đạp xe đạp đến nơi mà Lương Quyết Thành chọn.
Đây là một quãng trường rất rộng rãi, cụ thể rộng rãi đến đâu có thể đếm xem có bao nhiêu đội múa quảng trường ở đây.
Các dì đeo tai nghe nhảy vũ đạo quảng trường, say mê im ắng trong âm nhạc
Tiền Ý Ý khóa kĩ xe đạp, đeo cặp sách vừa quay đầu lại liền trầm mặc.
Lão đại đúng là không đi theo khuôn sách.