Mê cung rất lớn, diện tích khoảng 2000 m², bên trong thiết kế rất nhiều thứ, còn đều là mấy thứ có thể tùy thời sửa đổi.
Lương Quyết Thành từ khi bước vào mê cung vẫn không buông tay Tiễn Ý Ý ra.
Những người khác đều tách ra từ lúc vào cửa, chỉ có hai người bọn họ là cùng đi.
Mê cung là một loại địa phương vui chơi rất đặc sắc. Những chỗ khác tuy cũng có mê cung, thế nhưng nó lại không quá lớn. Mà khu vui chơi này căn bản lại lấy mê cung làm trò chơi chính, hết thảy diện tích đều dùng để xây mê cung. 2000 m² nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, nhưng muốn đi hết cũng phải tốn chút thời gian.
Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành từ miệng gương tiến vào, lại là một bộ họa quyển.
Trong bộ họa quyển đó vẫn là bức tranh thủy mặc yêu quái Sơn Hải kinh.
“Đây là manh mối?”
Lương Quyết Thành phản ứng rất nhanh.
Tiễn Ý Ý có chút đắc ý.
“Kỳ thật là từ lúc bắt đầu, manh mối cũng đã cho cậu rồi.”
Lương Quyết Thành nhớ lại Sơn Hải kinh xuất hiện trêи tấm gương kia, sau lại là bức họa cho anh, ước chừng đã hiểu ra.
Cơ sở kiến tạo nên mê cung là thạch mộc, dưới yêu cầu của mấy kẻ có tiền đã biến nó thành một kiến trúc giả cổ đơn giản.
Phố xá trống rống, một bên đường chính thậm chí còn bố trí các loại cửa hàng buôn bán.
Trong cửa hàng bán trái cây hoa quả sấy khô, tơ lụa, thậm chí còn có một gian quán bày một ít hàng hải sản.
Lương Quyết Thành không hay đi du lịch, chỉ nghe nói tới không ít cổ trấn nổi tiếng nhưng chính mình lại rất ít tiếp xúc qua. Đây coi như là lần đầu tiên anh tới một phố xá có hơi thở của sinh hoạt thời cổ đại.
Trừ không có người ra, bầu trời còn có máy bay không người lái xoay quanh, ở một góc trêи cao còn treo màn hình biểu thị bên ngoài.
Nhắc nhở là Sơn Hải Kinh, cái quyển vẽ kia xuất hiện rất nhiều yêu quái. Chính là phải thông qua nơi này đi tìm yêu quái.
Lương Quyết Thành nhìn phố xá trước sau một lượt, mở di động ra tra <> cùng với cái quyển họa yêu quái vừa xuất hiện kia.
Ấn tượng đầu tiên của Lương Quyết Thành là một con bạch thủ ba chân mặt người, vừa giống vịt lại vừa giống chim. Tên gọi cù như*.
* Chưa tìm thấy con nào như thế này trong Sơn Hải Kinh, bạn nào tìm được nói mình với nhé.
Nếu như là con này, Lương Quyết Thành liền mang theo Tiễn Ý Ý đi về phía nam.
Cái mê cung này kiến tạo nhìn như thông suốt bốn phương, trêи thực tế thì đi chỗ nào cũng đều không thông.
Lương Quyết Thành biết nên đi về phía nam, đi được ba phút thì phát hiện, chính mình lại đi về phía tây.
Tiễn Ý Ý ở sau lưng anh cười đến không khép được miệng.
Khó có được Lương Quyết Thành làm không được một chuyện, có chút ý tứ.
Tiểu cô nương ở phía sau nhảy nhót, vừa nhìn liền biết vui vẻ của cô từ đâu mà đến. Lương Quyết Thành cũng không tức giận, ngược lại theo cô cố ý đi đường vòng.
Quả nhiên sau khi phát hiện Lương Quyết Thành không tìm thấy phương hướng, Tiễn Ý Ý híp mắt vui sướиɠ.
Biểu tình của tiểu cô nương rất thú vị, ở bên ngoài rất ít khi có thể thấy cô thản nhiên tươi vui như vậy.
Nhưng mà Lương Quyết Thành cũng không tính toán tiêu tốn thời gian như vậy, anh càng muốn nhìn thấy món quà của Tiễn Ý Ý hơn.
“Tôi cõng cậu.”
Lương Quyết Thành đứng trước mặt Tiễn Ý Ý, hơi khom lưng xuống.
Tiễn Ý Ý khó hiểu.
“Cõng tớ làm gì?”
Cô mang giày đế bằng, chân cũng không đau mà.
“Mang cậu đi tìm đường.”
Phản ứng đầu tiên của Tiễn Ý Ý là ngẩng đầu nhìn lên trêи.
Dưới tình hình chung, không ai sẽ nghĩ đến một chiêu này a.
Nhưng nếu anh thật sự có quyết định này thì cái mê cung này cũng không thể ngăn được anh.
Mấu chốt là, không ngăn được anh, mấy cái giai đoạn bố trí trò chơi này không phải đều lãng phí sao?
“Cậu muốn bay lên?” Tiễn Ý Ý cố gắng khuyên nhủ anh, “Phải đi theo quy tắc trò chơi đấy.”
Lương Quyết Thành ngồi trong chốc lát, không nghĩ muốn đứng lên dễ dàng như thế. Một chút thu hoạch cũng không có không phải tác phong của anh.
“Tôi cõng cậu, đi theo trình tự quy tắc trò chơi.”
Tiễn Ý Ý do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn là nằm lên lưng Lương Quyết Thành.
Nam sinh mười tám tuổi, nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, bả vai rộng lớn đủ để mang một thiếu nữ leo lên.
Tiễn Ý Ý ghé vào đầu vai Lương Quyết Thành, nghĩ ngợi, nhỏ giọng nói: “Tớ cho cậu một món quà nhỏ.”
Tay cô đẩy đẩy bả vai anh, đem phương hướng quay về phía một cái ngõ nhỏ.
“Đi chỗ này.”
Ỷ vào mình đã thăm dò tuyến đường trước, Tiễn Ý Ý thoải mái chỉ đường.
Lương Quyết Thành đi theo phương hướng cô chỉ.
Bên trong hẻm nhỏ đặt rất ít đồ, thế nhưng chung quanh toàn bộ đều là đường.
Toàn bộ đều là đường?
Tiễn Ý Ý cho rằng mình hoa mắt rồi, dụi dụi con mắt một lát mới phát hiện, bên trong hẻm nhỏ đích xác đều là đường.
Bên trái bên phải, toàn bộ đều là đường.
Tiễn Ý Ý sửng sốt.
Không phải, cô mời người chuyên nghiệp quá rồi, mấy thứ này cũng đều giấu diếm với cô?
Đối mặt với cái con đường lạ hoắc này, Tiễn Ý Ý trầm mặc.
Lương Quyết Thành bắt đầu tìm đường theo phía Tiễn Ý Ý chỉ.
Tuy giao lộ nhiều, nhưng đường đi chính xác khẳng định giấu ở bên trong này.
Tiễn Ý Ý biết mình đuối lý, chủ động lấy điện thoại di động mở la bàn ra giúp đỡ Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành ở trong vài con đường tìm được một cái, đi vào trước sau một phút, sau khi tới cuối ngõ thì chợt không gian thay đổi độ rộng, đầu ngõ đặt không ít hoa cỏ, giống như thị trường hoa điểu bình thường.
Tìm đúng rồi.
Tiễn Ý Ý bội phục Lương Quyết Thành.
Như vậy mà cũng có thể tìm được đường?
Lương Quyết Thành ở trong thị trường hoa điểu vây quanh dạo qua một vòng.
Hoa điểu ở đây đều là người làm ra, là hàng thủ công, đặt ở đó nhìn trông rất sống động, nhất là còn có thanh âm ở bên cạnh.
Người bên kia báo cáo lên làm Tiễn Ý Ý cảm thấy đây là một chủ ý rất tốt, thế nhưng khi cô đứng ở chỗ này, nghe thấy những tiếng kia, bỗng nhiên có một loại cảm giác không thể động chỉ có thể nhìn, đặc biệt dọa người, giống y như phim kinh dị vậy.
Tiễn Ý Ý xấu hổ sờ sờ mũi.
Cô cảm thấy Lương Quyết Thành tuyệt đừng có chú ý tới mấy cái này, miễn cho đại hỉ lại trở nên quái dị.
Lương Quyết Thành đích xác cũng không chú ý tới cái này, anh lại đi tìm con cù như kia.
Tìm được địa phương chính xác, lại từ đó tìm được con cù như kia dễ dàng hơn. Điều kiện tiên quyết là anh phải xác định được đúng phương hướng.
Hoàn hảo, cù như đích xác là ở trong này.
Một loạt mô hình chim trong lồng được treo ở đó, lẫn vào đó là con tiểu cù như bạch thủ ba chân mặt người.
Lương Quyết Thành theo đi tìm.
Mô hình cù như cùng con vẹt
không sai biệt lớn lắm, cầm ở trong tay nhìn nhìn, trêи thân thể nó không giống như có cái cơ quan gì.
Tiễn Ý Ý chắp tay đứng sau lưng Lương Quyết Thành.
Cô cũng không biết vị trí cụ thể ở chỗ nào a, nhưng cái này đều là mấy người kia an bài. Vì đề phòng cô nhắc bài mà đều tiến hành chuyển hết vị trí đi.
Tín nhiệm giữa người và người quá mong manh rồi.
Cô đứng sau lưng nhìn anh tìm đồ.
Ngay từ đầu, Lương Quyết Thành đứng trầm mặc trong chốc lát, cầm mô hình cù như trong tay, lại lật qua lật lại nó.
Ánh mắt bỗng rơi vào mấy cái máy ghi âm giấu ở phía trêи lồng chim.
Ở trong một loạt những thanh âm hỗn tạp, thanh âm của cù như cũng tồn tại, chẳng qua là nhỏ hơn rất nhiều so với những tiếng khác.
Có thể là những người đó cố ý vặn nhỏ thanh âm.
Lương Quyết Thành hai ba cái liền đem cái máy ghi âm phía trêи lồng chim gỡ ra.
Sau khi gỡ ra, bên trong lồng chim rơi xuống một thứ.
Là một xâu chìa khóa.
Chỉ là một xâu chìa khóa?
Lương Quyết Thành nghĩ ngợi, đem lồng chim theo xoay qua.
Phía dưới lồng chim đích xác có một hàng chữ.
Là một đoạn <>, Lương Quyết Thành nhìn thấy một tin tức hữu hiệu.
Kỳ danh nói bạch đào, có thể huyết ngọc.
Đoạn này cùng cái đoạn trước đó hẳn là có liên hệ, Lương Quyết Thành quyết định một hướng, hướng đông.
Lương Quyết Thành cầm chìa khóa trong tay, hướng về phía Tiễn Ý Ý ngoắc ngoắc: “Đi.”
Tiễn Ý Ý cứ như vậy mở to mắt nhìn Lương Quyết Thành rất nhanh lấy được manh mối đầu tiên, đồng thời hướng về vị trí thứ hai.
Đây cũng quá nhanh rồi, cũng không biết cái mê cung này có thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Hoàn hảo, mê cung rốt cuộc cũng là mê cung, bốn phương thông suốt đường nào cũng là tử lộ.
Lương Quyết Thành bị ngăn cản.
Tiễn Ý Ý không cười, nhưng vẫn cảm thấy rất thú vị.
Không đợi cô kịp cười ở trong lòng, Lương Quyết Thành đã tìm được một quy luật, cầm cổ tay cô, từ một phương hướng khác đổi góc độ.
Không phải hướng phía đông đi, thế nhưng sau khi đi bảy tám vòng, la bàn cuối cùng cũng chỉ về phía đông.
Khoảng cách 370 thước cũng không kém nhiều.
Bọn họ đi tới một mảnh đất.
Trêи mảnh đất có rất nhiều hoa cỏ với mấy tảng đá lớn.
Trêи tảng đá còn có chữ viết.
Lương Quyết Thành nhanh chóng tìm thấy thông tin hữu dụng từ mấy chữ trêи đó.
Trêи đá có thơ, có danh ngôn của những danh nhân, còn có đề toán.
Vừa nhìn liền biết, những người này đã nghiên cứu qua Lương Quyết Thành.
Xem như mà nhân sĩ chuyên nghiệp.
Nhưng bây giờ, tin tức hữu hiệu cũng không có ở trêи tảng đá.
Lương Quyết Thành đi xung quanh tìm.
Nơi này sắp xếp rất thú vị, đi vào vài lần thấy chỗ nào cũng giống nhau.
Mê cung như biến thành mê trận.
Tiễn Ý Ý ngồi trêи mặt đất nhìn Lương Quyết Thành ở trêи mấy cái cây sờ tới sờ lui.
Bộ dáng chuyên chú của anh giống như là một bác sĩ nghiên cứu thực vật vậy.
Rất nhanh, Lương Quyết Thành tìm được bạch đào.
Hoa văn màu đỏ đều là người thu thập ra, tìm một chút liền thấy.
Lương Quyết Thành vây quanh dạo qua một vòng, ngồi xổm xuống ở chỗ rễ cây đào một miệng hố.
Tiễn Ý Ý còn ở chỗ kia nghịch nước.
“Cậu biết có gì ở đó mà đào sao?”
Lương Quyết Thành thản nhiên nói: “Cậu nhìn xem.”
Tiễn Ý Ý cắn ngón tay, thoáng chốc đã thấy Lương Quyết Thành từ chỗ bị đào ra lấy được một cái hộp nhỏ.
Xé ra cái bọc đầy bùn đất ở bên ngoài, bên trêи chiếc hộp có một cái lỗ khóa, cùng với cái chìa khóa lúc nãy Lương Quyết Thành có được khớp nhau.
Anh vặn một vòng, cái hộp nhỏ liền mở ra.
Bên trong vẫn là một cái hộp.
Lương Quyết Thành: “…”
Lại là một tầng bộ hộp?
Anh không biết có nên thở dài hay không.
Không sao cả, chỉ cần ở trong có thư tình của Tiễn Ý Ý, tám hay mười cái hộp cũng không quan trọng.
Sau khi lấy cái hộp bên trong ra mới phát hiện nó là khóa mật mã.
Mật mã có 4 ô.
Hơn nữa lại chẳng có cái gợi ý gì.
Có chút khó.
<> chỉ gợi ý đúng vị trí, nhưng đối với những món quà lại không có gợi ý gì.
Lương Quyết Thành cầm cái hộp có mã khóa, quay đầu nhìn Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý thảnh thơi ngồi sau lưng anh, nâng má nhìn.
Lương Quyết Thành quay đầu, tay nhanh chóng nhập 4 con số.
1109*.
Lạch cạch một tiếng.
Chiếc hộp được mở ra.
Mật mã là sinh nhật anh.
* 09/11
Khóe miệng Lương Quyết Thành không áp được một tia ý cười.
Nhưng sau khi buông mi nhìn thấy món quà bên trong thì anh có hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tiễn Ý Ý.
“Đây là… Có ý tứ gì?”
Trong hộp là một khối ngọc thạch.
Được điêu khắc thành một mặt dây chuyền hình Quan Âm.
Tiễn Ý Ý thấy là cái này, nở nụ cười.
“Trước đây Ninh Ninh nói, lúc còn nhỏ không phải là cậu có một cái vòng Ngọc Quan Âm sao? Em ấy nói lúc cậu thi đấu để nó ở bên ngoài không tìm về được. Tớ cũng không thể tìm về cho cậu được, nhưng tớ có thể tặng cậu cái mới a.”
Ngón tay Lương Quyết Thành vuốt ve Ngọc Quan Âm, nhìn Tiễn Ý Ý như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói. Nghĩ một lúc, cuối cùng hướng về phía cô mở vòng tay ra.
“Lại đây.”
Tiễn Ý Ý: “Hả?”
“Muốn ôm cậu.” Thanh âm của Lương Quyết Thành ôn nhu.
“Có được không?”