Có thể nói đó là một nụ hôn ngây thơ tới cực điểm.
Lúc môi hai người đụng vào nhau, Lương Quyết Thành thậm chí còn có chút run rẩy.
Anh rất khẩn trương.
Loại khẩn trương này còn bao hàm cả sự vui sướиɠ, đủ để Tiễn Ý Ý hiểu được.
Tiễn Ý Ý trừng mắt, toàn thân cứng đờ không động đậy.
Trong nháy mắt đó, cô mất đi năng lực không chế thân thể mình, cũng mất đi bản năng nói chuyện.
Nụ hôn này rất ngắn, chỉ nhẹ nhàng chạm vào rồi rời đi ngay lập tức.
Lương Quyết Thành chủ động hôn, ngược lại là anh ngượng ngùng trước, ôm Tiễn Ý Ý, cằm đặt ở vai cô, cúi đầu che đi sự vui sướиɠ trong thâm tâm.
Vui vẻ.
Đây là sinh nhật hạnh phúc nhất trong suốt mười tám năm qua của anh.
Anh nhận được rất nhiều thứ mình thích.
Thật sự rất vui.
Lúc Lương Quyết Thành ôm Tiễn Ý Ý thì tính cách cũng có chút khác biệt, anh giống như một con mèo con ngạo kiều, không biết cách thân cận với chủ nhân, chỉ có thể vây quanh chủ nhân cọ cọ, tỏ vẻ yêu thích của mình. Anh cũng vậy, Lương Quyết Thành ôm Tiễn Ý Ý, thân thể nhẹ nhàng đung đưa, tận khả năng cọ vào vai cô, biểu lộ sự vui sướиɠ của mình.
Ánh mắt Tiễn Ý Ý đờ đẫn, nhìn chằm ánh đèn trong đêm, trong óc lại là một đống pháo hoa đang nở.
Pháo hoa trong đầu cô có thể nói là cái loại pháo trúc, vừa thô vừa tối, có thể gây tổn thương cho người khi nó vang lên.
Nói là pháo hoa, ước chừng có thể đem người nổ đến tan thành bột phấn. Trong đầu Tiễn Ý Ý có một tràng pháo hoa nổ bùm bùm, nổ đến mức đầu cô phát đau, thiếu chút nữa liền hỏi là ba câu kinh điển.
Tôi là ai, tôi từ đâu tới, tôi muốn đi đâu?
Không, cái khác không quan trọng, cô bây giờ chỉ muốn hiểu rõ một chuyện.
Cô là ai?
Cô hẳn là Tiễn Ý Ý, thế nhưng Tiễn Ý Ý không nên ngồi trong ngực Lương Quyết Thành, bị anh ôm chặt, cùng anh… hôn môi.
Tiễn Ý Ý loạn cả lên.
Cô trầm mặc hồi lâu, giống như một con rối rốt cuộc cũng bị lên dây cót. Tiễn Ý Ý chậm chạp nâng tay mình lên, che môi.
Một giây động chạm ngắn ngủi kia, cũng không biết có cái ma pháp kỳ diệu gì khiến cho cô đem cảm xúc một thoáng chớp mắt kia nhớ rõ ràng.
Cô cùng Lương Quyết Thành hôn môi.
Lương Quyết Thành chủ động.
Cô bị hôn.
Nụ hôn đầu tiên của cô.
Không.
Cả Lương Quyết Thành cũng thế.
Anh vì cái gì… vì cái gì lại hôn cô?
Tiễn Ý Ý trầm mặc rất lâu.
Cô cảm thấy cái vấn đề này nên có một đáp án.
Nhưng cô lại vô pháp tưởng tượng ra câu trả lời.
Tiễn Ý Ý điều chỉnh hô hấp.
“Lương ca.”
Thanh âm của cô có hơi run run.
Tiễn Ý Ý không dám hỏi.
Thế nhưng là cho tới bây giờ, nếu không hỏi cho rõ ràng thì chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó mất khống chế.
Tiễn Ý Ý không dám nghĩ, cô chưa từng suy nghĩ tới hướng đi kia, kể cả trước kia Lương Quyết Thành có gì đó làm cho cô cảm thấy có chút vi diệu thì khi đơn thuần nhìn thấy ba chữ "Lương Quyết Thành", Tiễn Ý Ý cảm thấy những thứ kia là cô vọng tưởng, là không thể nào.
Lương Quyết Thành sao có thể thích một người chứ.
Cho tới bây giờ, trong đầu Tiễn Ý Ý luôn có một suy nghĩ như đinh đóng cột.
Lương Quyết Thành sẽ không thích ai cả, thiết lập của anh là không gần phái nữ, anh vẫn luôn ở trong trạng thái cô độc. Hơn nữa nhân vật phản diện này sẽ lợi dụng tất cả những người xung quanh, anh căn bản không phải một người sẽ nói chuyện yêu đương với người khác.
Nhưng mà bây giờ Lương Quyết Thành chỉ mới là học sinh trung học. Mặc dù so với những người khác trưởng thành hơn một ít, thế nhưng anh cũng vẫn chỉ là một nam sinh mười bảy, mười tám tuổi.
Độ tuổi này thiếu niên nào cũng sẽ yêu, vì cái gì người khác có thể, anh liền không thể sao?
Là cô đã bị bề ngoài che mắt.
Lương Quyết Thành nghe được Tiễn Ý Ý gọi mình. Anh hơi mím môi, có chút xấu hổ.
“Ừm.”
Anh buông lỏng vòng tay đang ôm chặt Tiễn Ý Ý, ngẩng đầu cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Đáy mắt thiếu niên còn có chút sáng.
Giống như là nhìn thấy ánh mắt trời đỏ rực, không kiêng kị nhiều mà nhận lấy hào quang của nó.
Một cái chớp mắt kia, Tiễn Ý Ý liền mất đi năng lực nói chuyện.
Hay nói là, cô không hỏi được.
Ánh mắt Lương Quyết Thành đã đủ để nói lên tất cả.
Là cô từ trước tới nay không chú ý tới.
Tiễn Ý Ý cứng ngắc nửa ngày, chỉ có thể đẩy Lương Quyết Thành ra, đứng lên.
Gió đêm vốn khiến cho cả người cả tâm đều lạnh, thế nhưng toàn thân Tiễn Ý Ý lại nóng rực.
Cũng không biết là xấu hổ hay tức giận.
Tóm lại đều tại Lương Quyết Thành.
Tiễn Ý Ý không nói một lời, quay người bỏ đi.
Lương Quyết Thành hậu tri hậu giác phát hiện, Tiễn Ý Ý giống như là thẹn thùng hơi quá.
Hai người ở với nhau lâu rồi, đây là lần đầu tiên hôn môi. Là anh khinh suất.
Lương Quyết Thành nắm bó hoa trong tay, bước nhanh đuổi kịp Tiễn Ý Ý.
Thế nhưng anh không hối hận.
Lưu thúc chờ ở bãi đỗ xe đã xem xong một tập phim kháng chiến rồi, hai người đi bộ ở quảng trường rốt cuộc cũng trở lại.
Có điều, bầu không khí so với lúc trước khi đi hoàn toàn khác biệt.
Lương Quyết Thành cầm hoa hồng, giống như là nam chính trong mấy cuốn truyện tranh thiếu nữ, vẻ mặt ôn nhu, cả người đều tràn ngập hơi thở khiến cho người khác nhìn vào đều có thể thấy anh đang vui sướиɠ cùng thoải mái.
Ánh mắt Lưu thúc dời tới trêи người Tiễn Ý Ý.
À, thì ra là vậy.
Nếu cô để xõa tóc che đi cả khuôn mặt, trực tiếp có thể đăng ký đi diễn phim ma được luôn rồi.
Mặt đen đến lợi hại.
Mặt Tiễn Ý Ý đích xác đen đến lợi hại.
Cô bỏ lỡ cơ hội nói rõ tốt nhất, chần chờ một lát, trong đầu lại nghĩ tới hôm nay là sinh nhật của Lương Quyết Thành.
Sinh nhật mười tám tuổi, cũng là sinh nhật duy nhất đánh dấu dấu mốc trưởng thành của anh.
Cho nên tới tận bây giờ anh vẫn rất cao hứng.
Còn hai giờ nữa là kết thúc sinh nhật, nghĩ đến thời điểm mấu chốt, Tiễn Ý Ý có chút không đành lòng. Không nghĩ sẽ phá vỡ niềm vui cuối cùng của anh trong ngày sinh nhật.
Cô yên lặng ngồi ở vị trí phó lái, nâng tấm ngăn trước và đằng sau lên, ngăn cách Lương Quyết Thành ngồi một mình ở băng ghế phía sau.
Lương Quyết Thành cầm hoa ngồi một mình ở phía sau, cũng không có bao nhiêu cảm giác như mình bị vứt bỏ, thậm chí còn rất vui vẻ.
Tiễn Ý Ý càng không được tự nhiên, càng đại biểu cho việc cô để ý.
Nụ hôn đầu quá khinh suất, nhưng không sao, anh có thể chuẩn bị một cái khác, cuối cùng sẽ khiến Tiễn Ý Ý thích mà thôi.
Tiễn Ý Ý cả đường về đều trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Có phải là cô đã làm sai cái gì không.
Cho tới nay cô đã làm cái ám hiệu sai lầm gì đối với Lương Quyết Thành sao?
Anh vì cái gì có thể làm ra loại chuyện này?
Tiễn Ý Ý nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa.
Đau đầu.
Dù sao.
Cũng không khó giải quyết.
Thật như vậy sao?
Tiễn Ý Ý không có cách nào hỏi ra loại vấn đề này.
Cả quãng đường trầm mặc khiến cho Lưu thúc có chút để ý.
Ông cảm giác được bầu không khí giữa đôi tình nhân nhỏ này có gì đó vi diệu. Nhưng đáng tiếc là thanh niên phía sau đều không có biến hóa gì cả, cả đường đều vui sướиɠ như một tiểu tử ngốc nghếch, cầm bó hoa hồng giống như là có cả thể giới vậy.
Lưu thúc dừng xe ở dưới lầu.
Bây giờ đã là mười rưỡi khuya.
Đèn trong nhà sáng trưng, dì giúp việc đã dựa theo phân phó của Tiễn Ý Ý, sau khi hai người rời đi sẽ chuẩn bị cho Lương Quyết Thành một kinh hỉ vào cuối ngày sinh nhật.
Tiễn Ý Ý mở cửa, tháo giày đi thẳng vào phòng, chỗ nào cũng không nhìn.
Cửa phòng cô đóng lại, đem Lương Quyết Thành đang vui vẻ ở lại phòng khách.
Phòng khách hôm nay được tổng vệ sinh, trêи trần nhà còn treo một tầng võng.
Những đường vuông góc dài ngắn không đồng nhất, cột lấy một vài món quà nhỏ, lại đi hai bước liền có thể nhìn thấy một vài tấm hình.
Những tấm hình này đều là Tiễn Ý Ý tiện tay chụp bằng di động.
Lúc đầu ở thư phòng học với Lương Quyết Thành, cô đã phát hiện lúc nghiêm túc giảng bài, Lương Quyết Thành có một loại mị sắc khiến cho người ta không tự chủ được mà sa vào, nhịn không được lặng lẽ chụp vài tấm.
Có ảnh của một tiểu soái ca ở trong máy điện thoại, dù không screensave, chỉ nhìn thấy thôi cũng khiến cho người khác vui vẻ.
Lương Quyết Thành lúc ấy đang ngẩng đầu lên.
Tiếng shutter không được tắt, một tấm ảnh chụp kia đều được Lương Quyết Thành nhìn thấy.
Sau khi xem, anh từ chối cho ý kiến. Thế nhưng Tiễn Ý Ý cảm thấy, Lương Quyết Thành chắc sẽ không có vấn đề gì.
Thế nên sau lần đó, cô thường thường sẽ "crack crack" vài tấm.
Ngày hôm qua lúc dọn ảnh, Tiễn Ý Ý phát hiện trong điện thoại cô có đến mấy chục tấm đều là của Lương Quyết Thành.
Lúc này mới bao lâu a.
Lúc chọn ảnh chụp, Tiễn Ý Ý cảm thấy mấy cái này rất đẹp, lại còn do chính tay cô chụp, cho nên nhìn thế nào cũng thấy nhan sắc của Lương Quyết Thành cao thêm một bậc.
Nhất là tấm anh nhìn thẳng vào màn hình, thậm chí còn có thể nhìn thấy một vài biểu cảm mà ngày thường chưa bao giờ xuất hiện.
Tiễn Ý Ý chọn hơn mười tấm rửa ra thành ảnh, treo lên ở trong phòng, chuẩn bị để Lương Quyết Thành tự tay lật hình của mình xem, rồi từ đó phát hiện ra những kinh hỉ nhỏ bé.
Thế nhưng hiện tại, Tiễn Ý Ý lại không có một chút hứng thú nào cả.
Cô thậm chí còn không nói cho Lương Quyết Thành biết trong ảnh chụp có cơ quan, vừa về phòng đã khóa trái cửa, đặt đầu xuống liền ngủ.
Một mình Lương Quyết Thành đứng trong phòng khách đã được trang trí qua, nhìn những tấm hình này, bên trong còn xen kẽ những món quà nhỏ. Dì giúp việc nhậm chí còn khoa trương dán lên tường một chữ "Thích" to đùng, làm một mình anh cũng không nhịn được nở nụ cười.
Hôm nay là sinh nhật anh, từ rạng sáng mười hai giờ cho đến bây giờ, đều hoàn mỹ như một giấc mộng.
Anh chiếm được quá nhiều, tất cả đều là thứ trước kia anh chưa từng nghĩ sẽ tồn tại với mình.
Những thứ này đều là Tiễn Ý Ý cho anh.
Vừa nghĩ đến Tiễn Ý Ý, liền nghĩ tới cái hôn vừa nãy.
Lương Quyết Thành mở cái bọc gói hoa hồng ra, cắm nó vào trong bình hoa.
Đấy là nụ hôn đầu tiên của anh.
Anh chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện này đối với người khác, cũng không có bất cứ sự chờ mong gì cả. Ở khoảng thời gian dậy thì, lúc mấy nam sinh thảo luận tới nữ sinh, bọn họ có nói tới nụ hôn đầu tiên gì đó, có điều Lương Quyết Thành cũng chưa từng chú ý tới vấn đề này.
Thẳng đến sau khi gặp Tiễn Ý Ý, trong đầu Lương Quyết Thành đều là những suy nghĩ đó. Nên làm như thế nào để thân cận với bạn gái hơn, để hai người trao nụ hôn đầu cho nhau.
Hôm nay anh đã làm được.
Có chút ngọt.
Lương Quyết Thành ngồi trong phòng khách, lấy điện thoại ra chụp xung quanh một lượt.
Những thứ này đều là Tiễn Ý Ý chuẩn bị, anh cường điệu vỗ vỗ vài cái chữ "Thích" kia.
Ngày anh sinh ra đối với Tiễn Ý Ý mà nói là một sự kiện rất quan trọng sao?
Có lẽ đây là lần đầu tiên có người thuần túy cảm thấy anh sinh ra là một chuyện tốt.
Ngay cả mẹ Lương, lúc đầu bà đối với anh đều có điểm mê mang, thậm chí còn có ý niệm muốn vứt bỏ anh.
Một nữ sinh mười bảy tuổi, cùng Tiễn Ý Ý bây giờ cũng ngang tuổi nhau.
Ý Ý vẫn là một tiểu cô nương, còn mẹ Lương lại ôm anh ở phía sau, trốn ở trong góc lạnh lẽo của thế giới này.
Sự xuất hiện của Lương Quyết Thành không thuần túy
vui sướиɠ gì.
Thẳng cho tới hôm nay.
Tiễn Ý Ý cho anh ăn một viên thuốc an thần, nói cho anh biết, ở trêи thế giới này vẫn còn một người toàn tâm thích mình, hoan nghênh mình.
Chỉ tiếc, tiểu cô nương nhà anh quá rụt rè rồi.
Cô xấu hổ đến mức từ lúc lên xe cho tới bây giờ đều không nói chuyện với anh, còn giả vờ chạy về phòng.
Nhưng mà sẽ không.
Lương Quyết Thành đem những món quà kia lôi ra.
18 món quà lớn, đến từ Tiễn Ý Ý và mẹ của anh.
Những thứ này đều là hoan nghênh đối với nhân sinh của anh.
Những món quà nhỏ kia, đều là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Lương Quyết Thành chưa từng nhẫn nại như vậy.
Một mình anh chậm rãi sửa lại những món quà này, mỗi một món đều làm cho anh như ngâm trong hũ mật, nhẹ bẫng, ngọt ngào.
Tiễn Ý Ý vẫn chưa ngủ.
Cô cưỡng ép chính mình nhắm mắt lại, thế nhưng trong óc vẫn rối bời.
Nằm nguyên một giờ, thân thể đã cứng đờ cả lại.
11 rưỡi khuya, cô đứng dậy xả nước nóng tắm, chậm rãi ngồi ở trước bàn trang điểm sấy tóc.
Nhìn thấy gương mặt của mình ở trong gương.
Nữ sinh mười bảy tuổi chính là thời điểm phát ɖu͙ƈ tuyệt đối, cả người đều tràn ra hơi thở mị lực. Nhất là gương mặt này càng lớn càng giống bộ dáng trước kia của cô.
Gương mặt trước kia của Tiễn Ý Ý, cho dù đi đâu cũng đều được người khác khen ngợi là thanh thuần động lòng người. Lúc trước bởi vì khuôn mặt này mà cô đã chiếm được một cơ hội việc làm rất tốt.
* Nhắc cho bạn nào quên. Tiễn Ý Ý là xuyên sách nha.
Anh chẳng lẽ cũng là thích gương mặt này sao?
Tiễn Ý Ý chọc chọc gương, có điều trong gương chỉ là hình ảnh phản chiếu, chọc cũng không có đến.
Tiễn Ý Ý sấy tóc xong đều không có khí lực gì nữa, nằm xuống bàn trang đểm than thở.
Đồng hồ báo thức ở điện thoại vang lên.
Mười hai giờ.
Thế là đã qua sinh nhật của Lương Quyết Thành.
Tiễn Ý Ý chải tóc xong, đổi một cái váy dài tay mặc ở nhà.
Nếu như là lúc trước, cô căn bản sẽ không chú ý tới những chi tiết này, thế nhưng hiện tại lại không giống nhau.
Cô đã biết, cho nên trêи tất cả các loại phương diện đều chú ý.
Nhất là khi ở trong nhà, ở trước mặt Lương Quyết Thành, cô không thể đi lại thản nhiên như trước được nữa.
Tiễn Ý Ý nắm lấy tay nắm cửa, tự cho mình hai sự lựa chọn.
Nếu Lương Quyết Thành không có ở đó, sáng sớm mai sẽ nói cho anh biết.
Còn nếu anh ở đó…
Cố lên Tiễn Ý Ý, mày không thể để cho cái hiểu lầm này kéo dài thêm được nữa.
Dao sắc chặt đay rối*, càng sớm càng tốt.
* Là động thái cần thiết để giải quyết những dây dưa, nhập nhằng khó xử.
Càng kéo dài, đối với hai người đều không tốt.
Đẩy cửa ra, đèn của phòng khách vẫn sáng.
Lương Quyết Thành ngồi ở phòng khách, đang ngốc nghếch ở chỗ đó chỉnh lại hoa.
Anh đã tắm qua, tóc cũng không sấy, vẫn còn ướt sũng một mảnh.
Trêи người mặt bộ quần áo màu xanh khói ở nhà, cùng với bộ đồ ngủ của Tiễn Ý Ý đều là do dì giúp việc chọn, là áo tình nhân.
Mỗi ngày hai người đều giống như một đôi yêu nhau thân mật, mặc áo ngủ tình nhân, ngồi chung một chỗ giải đề.
Anh đã thành thói quen khi mỗi ngày đều mặc áo ngủ giống với Tiễn Ý Ý.
Mà lúc này, anh vừa quay đầu lại lại thấy Tiễn Ý Ý mặc một thân váy dài, tóc cũng chải ngay ngắn chỉnh tề.
“Cậu muốn ra ngoài?”
Phản ứng đầu tiên của Lương Quyết Thành chính là cái này.
Tiễn Ý Ý từ trước tới nay đều không khách khí với anh, lúc này cũng tùy ý trước mặt anh. Một thân ăn mặc như thế này, vừa nhìn liền biết là để đi gặp người khác.
Ít nhất không phải là cách ăn mặc khi chỉ có hai người với nhau.
“Không phải.”
Anh ở đây sao.
Tiễn Ý Ý khẽ thở dài.
Có lẽ đây là sự lựa chọn duy nhất.
“Tớ có chuyện muốn nói.”
Ngôn ngữ, cử chỉ của Tiễn Ý Ý đều có vẻ thu liễm rất nhiều.
Cô ngồi trêи ghế sofa, thẳng lưng, cùng với lúc gặp người ngoài giống hệt nhau.
Có lẽ không phải là giống, mà chính xác là như vậy.
Ngay từ đầu Lương Quyết Thành còn có chút xấu hổ khi bị Tiễn Ý Ý bắt gặp mình đang thẹn thùng mà tỉa hoa tỉa lá, nhưng về sau, trong đầu anh liền bình tĩnh trở lại.
Anh bỗng nhiên cảm thấy, chuyện Tiễn Ý Ý muốn nói rất quan trọng.
Cô thậm chí còn không tùy ý như bình thường nữa, thay quần áo, nhìn có vẻ rất trịnh trọng.
Là rất trịnh trọng.
Hơn nữa nét mặt cô cũng không tính là rất tốt.
Tiễn Ý Ý cố gắng muốn duy trì một biểu tình thoải mái, thế nhưng cô duy trì không nổi.
Khóe miệng tươi cười của cô cũng có chút cứng ngắc.
Toàn thân làm cho người khác cảm thấy, cũng đều cứng ngắc như vậy.
Bây giờ Tiễn Ý Ý chính là căng thẳng.
Lương Quyết Thành cảm thấy một tia vi diệu.
“Cậu muốn… Nói cái gì.”
Lương Quyết Thành buông xuống mấy bông hoa, ngồi ở phía đối diện cô.
Anh muốn xem rõ ràng hơn một chút, nhưng Tiễn Ý Ý cũng chính là một bộ dáng mê mang, Lương Quyết Thành không thể thấy được bất cứ tin tức gì từ trong ánh mắt của cô.
Chỉ biết, có lẽ không phải chuyện gì tốt.
Không phải chuyện gì tốt.
Lương Quyết Thành mím môi.
Hai tay Tiễn Ý Ý giao nhau đặt trước đầu gối, cô lẳng lặng nhìn Lương Quyết Thành, đáy mắt có một tia xin lỗi.
Biết là anh đang vui, biết là bây giờ nói chuyện đó thực sự rất nhẫn tâm, nhưng Tiễn Ý Ý cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Như vậy mới phải.
“Trước khi đủ mười tám tuổi, tớ không muốn yêu đương.”
Tiễn Ý Ý nghĩ ngợi, vẫn là tận lực uyển chuyển một chút.
“Nhà tớ tình huống rất phức tạp, trước mười tám tuổi tớ không có cách nào sống độc lập được. Người giám hộ khiến tớ hít thở không thông, cái tớ có thể làm chỉ là khiến cho cuộc sống trước năm mười tám tuổi tốt đẹp hơn một chút mà thôi. Đến khi tớ đủ mười tám rồi, tớ có thể vì thứ mình thích mà phấn đấu.”
Lúc Lương Quyết Thành nghe được câu đầu tiên, trong lòng liền mạnh mẽ trầm xuống.
Nhưng lời sau đó của Tiễn Ý Ý, làm cho anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đây là kế hoạch tương lai của cô.
Loại chuyện này cô trịnh trọng như thế cũng không có gì là lạ, dù sao cũng là một vấn đề nghiêm túc.
Trong lòng Lương Quyết Thành thoải mái hơn không ít.
“Ừm, tôi sẽ cùng cậu phấn đấu.”
Tiễn Ý Ý cắn cắn môi dưới.
Đối mặt với sự nghiêm túc của anh, thậm chí là ngây thơ đến vô tri, cô há miệng thở dốc, không nói thành lời được.
“Trong kế hoạch của tớ, không có cậu.”
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, cô mới nhẹ giọng nói với anh.
“Tớ vốn không nghĩ tới là cậu sẽ thích tớ, thế nhưng hôm nay tớ chợt nhận ra…”
“Cậu thích tớ, đúng không?”
Vấn đề của Tiễn Ý Ý rất nhẹ, thế nhưng là Lương Quyết Thành nghe được lại biến thành một vấn đề khiến cho người ta không thở nổi.
Cô mới nói cái gì.
Con người chỉ nguyện ý nghe những điều mình muốn nghe. Đối với những lời mình không muốn nghe, thì trong tiềm thức sẽ tự động che chắn lại.
Lương Quyết Thành không nghe rõ lời cô vừa nói, chỉ nghe được câu hỏi của cô mà thôi.
Thích cô sao.
Đây còn phải hỏi sao?
Cả đời này của anh, tất cả dũng khí đều dùng để thích cô.
“… Thích.”
Lương Quyết Thành nói ra khỏi miệng.
Anh với Tiễn Ý Ý bốn mắt nhìn nhau, lặp lại đáp án của mình một lần nữa.
“Thích.”
Giống như là hai chữ "thích" * này có thể biểu đạt tình cảm lẫn khát vọng của anh.
* Từ này của mình có một chữ, của Trung có hai chữ.
Anh vẫn khát vọng có được Tiễn Ý Ý.
Có được.
Hôm nay thứ làm anh vui vẻ nhất chính là có được Tiễn Ý Ý.
Hạnh phúc giống như một mộng cảnh giả dối vậy.
Đáy mắt Tiễn Ý Ý đều là xin lỗi.
Loại xin lỗi này không nên xuất hiện ở phía sau.
Lương Quyết Thành muốn nói chuyện, thế nhưng là cổ họng anh khô khốc, nói cái gì cũng không nên lời.
Cô đến cùng, là muốn nói điều gì?
Đầu óc Lương Quyết Thành trầm trầm.
Tiễn Ý Ý cúi đầu, chân thành nói với Lương Quyết Thành: “Thực xin lỗi.”
“Nhưng tớ vẫn phải nói rõ ràng.”
“Tớ không thích cậu.” Thanh âm của Tiễn Ý Ý rất nhỏ, có điều lại rất kiên định.
A.
Mới nãy là thanh âm gì?
Sau khi Lương Quyết Thành trầm mặc một hồi, mờ mịt ngẩng đầu, đôi con ngươi trống rỗng không có mục đích nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng rơi vào trêи cái đồng hồ treo ở vách tường.
Tích tóc, tích tóc.
Kim giờ và kim phút trùng nhau, trong trẻo vang lên một tiếng "đoong đoong".
Mười hai giờ.
Phép thuật của bà tiên biến mất, Cinderella vẫn trở về là cô bé lọ lem.
Mộng đẹp của anh xuất hiện một khe hở, nát.
Tỉnh mộng.
———————
Tác giả có lời muốn nói: Không ngược! Không ngược! Tuổi trẻ ngọt ngào làm sao có thể ngược!
Editor: Mặc dù tác giả nói vậy nhưng tui vẫn thấy đau lòng, ngược Thành Thành cũng phải gần chục chương chứ ít ỏi gì!!!