Buổi sáng, Tiễn Ý Ý rời giường, những trang trí trong phòng khách tối qua đều được thu thập sạch sẽ.
Lương Quyết Thành không có ở đây, hẳn là đã rời đi từ sớm.
Mới đầu Tiễn Ý Ý còn chưa phát hiện ra vấn đề, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dưới con mắt khó hiểu của dì giúp việc, cô một mình ăn bữa sáng, sau đó chậm rãi quay về trường học, người ngồi cạnh cô cũng không thấy đâu. Lương Quyết Thành đã rời đi từ sớm cũng không có tới trường.
Cả ngày hôm qua ai cũng đều hao tâm tổn sức chuẩn bị sinh nhật cho lão đại cho nên hôm nay tới, Nhâm Kha bình thường luôn nghiêm túc nghe giảng, là một học sinh chăm ngoan học giỏi cũng phá lệ mà nằm sấp xuống bàn ngủ. Ước chừng là qua hai tiết học cũng không thấy cậu ta ngẩng đầu lên. Về phần Chu Tam với Tại Tiếu thì khỏi phải nói, hai người này chưa bao giờ đối với tấm bảng đen ở trêи lớp cảm thấy hứng thú cả.
Giữa trưa, Tô Á Na chờ cho đại bộ phận các học sinh trong lớp đều đi ra ngoài, lúc này mới đứng ở cửa sau chờ Tiễn Ý Ý.
Mà khó có được hôm Nhâm Kha không chờ hai người, cậu ta đã đi ra khỏi lớp trước đó rồi.
“Lương ca đâu? Hôm qua là sinh nhật, hôm nay liền không đi học sao?”
Tiễn Ý Ý cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Tối qua sau khi cô cùng Lương Quyết Thành nói chuyện xong, bất giác còn có thể cùng anh tâm bình khí hòa ngồi chung một chỗ, tiếp tục giống như trước kia. Sáng nay không thấy anh đâu, cô cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lương Quyết Thành đang tránh mặt mình. Mà cũng xác thực là anh đang tránh mặt cô.
Trường học cũng không thấy anh tới, cái này cô cũng có thể loáng thoáng đoán được. Lúc Tô Á Na hỏi, ý niệm trong lòng Tiễn Ý Ý bị đè nặng rốt cuộc cũng thăng lên.
Hôm qua là sinh nhật anh.
Cô có phải rất quá đáng hay không?
Thế nhưng… còn có thời điểm tốt hơn để nói chuyện đó sao?
Tiễn Ý Ý có thể làm là ở trong thời gian ngắn nhất dao sắc chặt đay rối, không để hai người tiếp tục như vậy nữa, tránh cho sau này anh sẽ càng khó chịu hơn.
Haizz.
“Ừm, không tới.”
Tiễn Ý Ý sợ Tô Á Na lại hỏi thêm, nhanh chóng dời đề tài.
“Kha Kha không đi cùng sao?”
Tô Á Na ban nãy vẫn còn cười nhất thời trầm mặt xuống, hừ một tiếng.
“Ai biết, cậu ta không thích đến thôi.”
Vốn chỉ là thuận miệng hỏi sang chuyện khác, lại không nghĩ tới quan hệ giữa hai người họ lại xuất hiện vấn đề. Tiễn Ý Ý không nói được gì nữa, không tiếp tục truy vấn.
Ai cũng không muốn nói.
Tô Á Na với Nhâm Kha quan hệ rất tốt, hiện tại ngẫu nhiên biệt nữu* cũng là chuyện bình thường.
* “biệt nữu” có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên).
Ít nhất là so với tình huống của cô cùng Lương Quyết Thành vẫn còn tốt hơn nhiều đi. Bọn họ chỉ là bằng hữu, còn không có quá nhiều vấn đề dây dưa như vậy, nhất là dù có ầm ĩ như thế nào cũng đều là vấn đề nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến tình hữu nghị sau này.
Hai người đều không tiếp tục hỏi, nhóm người hay chơi với nhau* hôm nay tứ phân ngũ liệt, người thì không đến, người thì tránh đi, cuối cùng chỉ có Tiễn Ý Ý với Tô Á Na đi ăn trưa với nhau.
* Ý là chỉ Tiễn Ý Ý, Tô Á Na, Lương Quyết Thành, Nhâm Kha, Tại Tiếu và Chu Tam đấy.
Tình huống như vậy giằng co suốt một tuần.
Lương Quyết Thành một tuần rồi chưa về nhà.
Chẳng những không có về nhà, trường học anh cũng không tới. Vài lần Tiễn Ý Ý muốn gọi điện cho anh, nhưng sau đó lại nghĩ tới cảnh đêm đó anh quay lưng lại với cô, trầm mặc sửa lại những cành hoa thì cái gì cô cũng không dám làm nữa.
Tổng cảm thấy, bây giờ mà đi liên hệ với Lương Quyết Thành, cô cũng chẳng biết nói gì.
Nhưng anh là người bạn thân không thể thiếu của cô, trước đó hai người quan hệ tốt như vậy, chẳng lẽ cứ vì thế mà tan vỡ sao?
Tiễn Ý Ý nằm trêи mặt bàn, dùng ngòi bút đâm đâm tập vở.
Thật sự là bạn thân sao?
Anh vẫn cho rằng là bọn họ đang yêu đương, cô còn cảm thấy mình là vật trang sức thời kì niên thiếu của lão đại cơ đấy.
Tiễn Ý Ý thu hồi suy nghĩ, mấy chữ viết trêи giấy đập thẳng vào mặt.
Đều là chữ của Lương Quyết Thành.
Anh trước khi đi sẽ ở trêи bàn dán rất nhiều tờ giấy nhỏ. Có cái là nhắc nhở Tiễn Ý Ý nghiêm túc học tập, có cái sẽ nhắc cô nhớ uống nước đầy đủ, còn có mấy tờ giấy giống như học sinh trêи lớp thích truyền tờ giấy nhỏ với nhau ở trong lớp, nội dung đều không có ý nghĩa gì cả.
Tiễn Ý Ý nhìn mấy tờ giấy nhỏ, là mấy tờ mà hai tuần trước anh đã viết.
Lúc ấy thời tiết đã chuyển lạnh, cô ghé vào một bên làm đề mà Lương Quyết Thành giao cho, còn anh ở bên cạnh lại tùy tay viết mẩu giấy nhỏ dán lên trêи mặt bàn.
Anh hỏi.
[Muốn ăn lẩu không?]
Tiễn Ý Ý dĩ nhiên là muốn, trời lạnh đến nỗi chỉ cần có một bàn lẩu thôi cũng đủ thoải mái rồi.
Muốn ăn lẩu thì phải làm đúng 85% trở lên đề mà lão đại giao cho mới được.
Tiễn Ý Ý cắn bút, loay hoay làm một tiếng đồng hồ, nín thở chờ Lương Quyết Thành chấm điểm. Lương Quyết Thành chấm xong, Tiễn Ý Ý liền chu miệng.
Cô sai vừa đúng 15%.
Mắt thấy nồi lẩu bốc hơi ở trước mặt, Lương Quyết Thành lại chậm rãi cộng thêm cho cô 5 điểm.
“Cái gì thế?”
Anh đối mặt với Tiễn Ý Ý, bình tĩnh trả lời: “Đây là phần thưởng cho học sinh nghiêm túc làm bài.”
Buổi tối hôm đó, hai người cũng ăn được nồi lẩu.
Tay vẫn bị thương cho nên lúc ăn lẩu Lương Quyết Thành đều không động thủ. Tiễn Ý Ý rất biết điều, bận trước bận sau giúp anh nhúng đồ ăn.
Cách một tầng hơi nóng nghi ngút, ánh mắt Lương Quyết Thành tựa hồ đang lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt có chút gì đó khiến người ta không rõ thâm ý của anh.
Giống như ngày hôm qua vậy.
Nhưng đã không còn giống nhau nữa rồi.
Tiễn Ý Ý đem tờ giấy nhỏ này dán trêи tường.
Trêи đó đều là những tờ giấy nhỏ bọn họ trao đổi với nhau.
Tràn đầy một bức tường đều là những câu đối thoại chẳng có ý nghĩa gì.
Nhiều như vậy, Tiễn Ý Ý nhìn có chút hoảng hốt.
Cô với Lương Quyết Thành trao đổi nhiều như vậy sao? Mỗi ngày chỉ có hai tiếng học bổ túc mà thôi, bọn họ làm thế nào tranh thủ trò chuyện với nhiều tờ giấy như vậy.
Tiễn Ý Ý chỉnh lý lại một chút.
Trêи bàn toàn là sách, toàn bộ đều là sách chuyên ngành của Lương Quyết Thành, vừa dài lại còn khó hiểu, Tiễn Ý Ý xem không được, ở bên trêи lại thêm vài lời bình luận.
Mỗi tối, cô ngồi ở bên trái làm bài thi, ngẫu nhiên dùng bút chọc chọc cánh tay Lương Quyết Thành ở bên cạnh. Lương Quyết Thành đang ôm sách ghi chép cái gì đó đều sẽ bỏ xuống, đẩy ghế đến gần cô hơn, sau đó cầm bút của cô, thấp giọng giảng bài.
Mỗi tối đều là như thế.
Tiễn Ý Ý bỗng nhiên cảm thấy trống vắng.
Cô nhanh chóng rời khỏi thư phòng, trở lại phòng mình.
Nằm trong chăn dày cộp, Tiễn Ý Ý co lại thành một đoàn, điên thoại trong tay bị siết chặt.
Màn hình di động sáng một giây, sau đó lại tắt, lại ấn sáng, sau đó lại tắt.
Cô cầm di động lật người, chăm chú nhìn vào nó.
Bắt đầu từ một tuần trước, cô không nhận được bất cứ tin tức gì từ Lương Quyết Thành.
Điện thoại không có, WeChat cũng không, không có gì cả.
Anh giống như đã biến mất trong thế giới của cô vậy.
Hay là anh đã thật sự biến mất rồi, người này chỉ là cô tự tưởng tượng ra mà thôi?
Tiễn Ý Ý muốn cười, muốn làm bộ mình đang vui vẻ, thế nhưng lại cười không nổi. Tim bỗng nặng trĩu.
Nửa ngày sau, cô kéo chăn lên che mắt mình.
Giống như là từ đầu cô đã sai thật rồi.
Cô hối hận.
Nếu được quay ngược thời gian một lần nữa, cô sẽ không chọn đi trêu chọc người khác, để người khác cùng chịu khổ với mình.
Nhưng hiện tại dù có muốn cũng đâu thể làm được gì.
Suy nghĩ hiện tại của cô là…
Làm sao đây.
Lương Quyết Thành làm sao đây.
Một tuần rồi, anh đã hết giận chưa?
Anh hết giận thì sẽ ở nơi nào?
Tiễn Ý Ý lặng lẽ mở di động, mở theo dõi định vị ra.
Đây là lần thứ hai cô dùng tới cái này với Lương Quyết Thành.
Định vị chỉ địa phương cô không quá quen thuộc, ở Đông Giao.
Tiễn Ý Ý phóng to màn hình, từ mấu chốt ở xung quanh đều là… quán bar.
Quán bar???
Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ bay sạch, cô bật dậy, nhìn đi nhìn lại thời gian trêи điện thoại.
Lúc này đã là rạng sáng rồi.
Cô mấy ngày nay đều ngủ không ngon, hoảng hốt một hồi cũng qua thời gian ngủ mất rồi. Dù có nằm xuống cũng không làm thế nào ngủ được.
Áp lực trong lòng có hơi lớn.
Bây giờ đã rạng sáng rồi, tại sao Lương Quyết Thành còn ở phố quán bar?
Tiễn ý Ý hít sâu một hơi, lật di động, muốn gọi điện cho Tại Tiếu, thế nhưng lại đột ngột dừng lại.
Không thể.
Nếu cô gọi cho Tại Tiếu, Lương Quyết Thành mà biết thì có thể sẽ nghĩ nhiều không?
Mặc kệ?
Lần trước Tại Tiếu nói, Lương Quyết Thành không uống rượu, một khi uống thì sẽ say.
Anh sao có thể chạy tới quán bar chứ?
Tiễn Ý Ý có chút nóng nảy, không ngủ được, cũng không thể gọi điện thoại. Giờ này ra ngoài tìm người, hình như cũng không được.
Cô do dự vài lần, gọi điện thoại cho Lưu thúc, để Lưu thúc tìm hai người đi tới nơi đó xem một chút.
Tiễn Ý Ý không dám nói quá nhiều, chỉ nói là đi nhìn một chút mà thôi. Xem anh có uống rượu hay không, có an toàn hay không. Nếu anh uống, thì phải nghĩ cách đem người mang về.
Lưu thúc không hỏi, chỉ phụ trách giúp Tiễn Ý Ý tìm người.
Tiễn Ý Ý ngồi ở sân phơi, cầm di động đợi tin tức.
Qua 40p, bên kia gọi tới.
Bọn họ tối khuya đi quán bar tìm người, chụp ảnh gửi về, cũng nói rõ ở trong điện thoại.
“Tiễn tiểu thư, người ngài muốn tìm đã tìm được. Cậu ta ở trong quán bar không sai, bất quá không phải ngồi một mình.”
“Không phải một mình?” Phản ứng đầu tiên của Tiễn Ý Ý là Tại Tiếu với Chu Tam. Ba người họ cùng vào
quán bar lúc đêm khuya như thế này?
“Phải, có hai người tầm trêи ba mươi tuổi, ngoài ra còn có hai nữ sĩ hai mươi mấy tuổi khác.”
Cái độ tuổi này…
Người bên kia chụp về một tấm ảnh hàng ghế dài. Quán bar lúc rạng sáng, khách vẫn còn rất nhiều, phục vụ và mấy cô em mua rượu đứng ở trong đó, trong ánh sáng mờ nhạt có thể nhìn thấy Lương Quyết Thành mặc áo sơ mi trắng, trong tay cầm cốc rượu, cúi đầu không thấy rõ ánh mắt. Nhưng người đối diện anh lại nở nụ cười tham lam ở trêи mặt, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Tiễn Ý Ý đem tướng mạo mấy người này phân tích qua, xác định là một phú nhị đại chuyên làm về mấy cái hệ thống mạng gì đó, là loại người không tốt lắm. Cũng không biết sao lại cùng Lương Quyết Thành ngồi chung một chỗ.
Cô để cho người ngồi chờ ở bên cạnh, đừng để Lương Quyết Thành uống rượu là được.
Hai tiểu đệ chân chạy vặt cẩn thận canh giữ ở cái ghế dài bên cạnh, nhìn đám người trưởng thành hết nói lại cười, đang dụ dỗ Lương Quyết Thành uống rượu.
Lương Quyết Thành không chút để ý chuyển động cốc rượu, ánh mắt dừng ở hai người trêи quầy bar cách đó không xa, nửa ngày sau mới rời đi.
Anh chịu đựng cái cảm giác ồn ào ở phố quán bar lúc đêm khuya này, chịu đựng mấy tên nam nhân ba hoa chích chòe thổi phồng sự nghiệp của chính mình. Trong nháy mắt cũng không biết mình đang làm cái gì ở đây.
Anh từ chỗ Tiễn Ý Ý chuyển ra ngoài.
Chật vật như người bị đuổi ra khỏi nhà, ôm vài thứ ước chừng có thể làm cho anh cảm thấy ấm áp, hoảng hốt trở lại nơi ở cũ của Lương gia.
Anh không dám ngủ.
Cho dù vừa nhắm mắt, cũng đều sẽ liên tưởng đến lời xin lỗi cùng vẻ mặt bất đắc dĩ của Tiễn Ý Ý. Cả khuôn mặt, cả cuộc nói chuyện, cô đều không lộ ra một chút biểu tình nào giống như là "thích" cả.
Cô bình tĩnh lại lý trí, từng chút một phân tích quan hệ của hai người, triệt để phá vỡ vọng tưởng của Lương Quyết Thành.
Đều là giả cả.
Là anh nghĩ sai rồi.
Ngay từ ban đầu, anh và cô đã không có cùng suy nghĩ đối với mối quan hệ này. Anh tự cho rằng đối phương cũng giống như mình, triệt để luân hãm vào trong đó, từ đó không thấy rõ tâm tư thật sự của cô.
Đều là giả.
Chỉ cần nghĩ đến trước đó mình từng có những suy nghĩ gì, Lương Quyết Thành liền bị xấu hổ cùng chật vật vây quanh.
Anh không muốn để Tiễn Ý Ý thấy, không muốn để cô nhìn được bộ dáng ngu ngốc của mình, một kẻ ngu ngốc bị tình yêu che mắt, làm ra nhiều chuyện buồn cười như vậy.
Nhưng rốt cuộc cũng không thể trốn được.
Tiễn Ý Ý như có ma thuật, dù có mở mắt hay nhắm mắt, trong đầu anh cũng đều là cô. Không có chỗ ở, trốn cũng không được.
Ít nhất chỉ là ảo giác, không phải người thật. Lương Quyết Thành cảm thấy nếu bây giờ Tiễn Ý Ý thật sự xuất hiện trước mặt mình, mình sẽ tức giận đến điên, không biết chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.
Cô cho tới nay đều rất rõ ràng, rất lý trí, anh ở phía sau cũng bị bức đến phải lý trí.
Sau khi rời khỏi Tiễn Ý Ý, chuyện đầu tiên Lương Quyết Thành muốn nghĩ tới đó là phải làm sao để kiếm tiền.
Anh với Tiễn Ý Ý… không, quan hệ tiền bạc trong suốt hai tháng này, toàn thân, toàn tâm đều tập trung học tập, lần đầu tiên cảm nhận được thoải mái khi không phải lo lắng cho sinh hoạt của mình. Thế nhưng hiện tại không được.
Quan hệ tiền bạc giữa hai người, vô luận thế nào đều sắp chấm dứt rồi.
Anh không thể vào lúc thích cô gái này lại bị đối phương lạnh lùng dùng một câu quan hệ tiền tài đuổi đi được.
Anh không phải người như vậy.
Rượu bên trong có lẽ là có chút chua xót, Lương Quyết Thành chỉ nhấp đến khóe miệng, thoạt nhìn giống như đang uống, sau đó liền tiện tay buông xuống.
Nhờ vào nửa tháng qua đi theo Dương tiên sinh học tập, anh đã học được không ít thứ. Một số thứ trước đây tu bổ lại, bây giờ đem ra bán cho mấy người này cũng có thể đổi lấy một ít tiền.
Tiền thuốc men của mẹ, học phí và sinh hoạt phí của em gái, còn có tiền thuê nhà, những thứ này đều là tiền.
Đầu não của Lương Quyết Thành rất thanh tỉnh biết rằng, bây giờ mình không có gì cả. Một câu của Tiễn Ý Ý thôi, anh liền chỉ có thể chật vật rời đi, bởi vì anh không có lực lượng.
Lương Quyết Thành ở trước mặt cô gái của mình, vẻ kiêu ngạo không cho phép anh quá chật vật.
Anh tất yếu phải trong thời gian ngắn làm cho mình bớt thảm hại.
Phú nhị đại trước mặt là do người quen trước đây giới thiệu cho anh. Chỉ là một tiểu phú nhị đại phổ thông, cho nên cũng không biết tới Tiễn gia, tự nhiên cũng sẽ không biết đến Lương Quyết Thành. Chỉ biết được đây là một tiểu thiên tài, tuổi còn nhỏ mà có thể tự sáng tạo ra rất nhiều thứ.
Phú nhị địa nhiều tiền, tâm nhãn cũng càng nhiều.
Đứa nhóc này lợi hại như vậy, dù có sai hay không sai, hắn cũng muốn. Về phần tiền, hắn lại không nghĩ cho.
Một ánh mắt của phú nhị đại, người bên cạnh đều khuyên Lương Quyết Thành uống rượu.
Nói chuyện làm ăn, trêи bàn phải uống rượu mới có thể thuận lợi tiến hành bước tiếp theo. Đây là một cái tật xấu luôn luôn tồn tại khiến cho nhiều người chán ghét.
Lần trước Lương Quyết Thành trải qua chuyện bị nam nhân dùng những lời lẽ không sạch sẽ nói chuyện với mình, liền động thủ ném cốc rượu. Cho tới bây giờ, anh cũng chỉ khách khách khí khí nhấp môi một chút mà thôi, đây đã là lễ phép duy nhất mà anh có thể làm được.
Anh không thể ở trước mặt những người này ngông cuồng được. Những thứ họ có được, hiện tại anh đều thiếu.
Đáy mắt Lương Quyết Thành là một mảnh sáng tỏ.
Anh biết mình muốn cái gì, muốn làm sao để đạt được.
Có lẽ đây chính là thứ mà anh học được.
Hai người ở quầy bar nhìn hơn nửa ngày, cũng không biết nên xử lý tình huống hiện tại như thế nào.
Hai người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cả gan mở phát sóng trực tiếp cho Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý bên này đang ngồi ở sân phơi nhận được phát sóng trực tiếp từ hai tên chạy vặt.
Bên kia là quán bar hỗn tạp. Trong đêm khuya vang lên tiếng hát khàn khàn, xung quanh còn đi tới đi lui nam nam nữ nữ, còn có ở đối diện ghế dài của Lương Quyết Thành là mấy ánh mắt thèm nhỏ dãi của nam nhân dành cho những nữ nhân.
Lương Quyết Thành dựa vào phía sau, rũ mắt xoay ly rượu rỗng ở trong tay, tính tình rất tốt ngồi nghe người đối diện lảm nhảm.
Hình ảnh có thể thấy rõ, thế nhưng âm thanh là không thể nghe quá rõ. Tiễn Ý Ý xách tâm xem nửa ngày, nhìn thấy nữ nhân hơn hai mươi tuổi kia khom lưng đứng dậy, ở trong chén của Lương Quyết Thành rót thêm rượu.
Anh không thể uống rượu, một khi uống sẽ say.
Lời nhắc nhở của Tại Tiếu, Tiến Ý Ý vẫn nhớ.
Thế nhưng Tiễn Ý Ý kinh ngạc phát hiện, Lương Quyết Thành thế mà lại nâng cốc, nhấp môi. Trêи môi anh hiện ra một tầng thủy ý, là ánh sắc chiếu vào tửu sắc.
Tiễn Ý Ý tinh thần không yên chờ bàn rượu này chấm dứt.
Mấy người kia còn muốn đối với Lương Quyết Thành động tay, vài lần, Tiễn Ý Ý đều nhìn thấy tầm mắt lạnh lùng của Lương Quyết Thành.
Cái này khiến Tiễn Ý Ý rất tức giận, thiếu chút nữa đập bàn muốn cho người ra ngăn. Đột nhiên nghĩ tới nếu như không có sự tồn tại của cô, thời niên thiếu của Lương Quyết Thành có phải hay không vốn là nên đi theo con đường này?
Gian nan vất vả vượt qua, thậm chí còn phải để cho người ta lăng nhục?
Tiễn Ý Ý trầm mặc một lát.
Một giây sau, Lương Quyết Thành bưng cốc rượu được cô gái kia rót đầy, đồng thời nam nhân kia cũng đặt tay lên bả vai của anh.
Lý trí của Tiễn Ý Ý liền đứt phựt.
Con mẹ nó!
Người hiện tại là do cô bảo vệ, nguyên kịch* bình thường có bản lĩnh thì đến giết chết cô đi! Nếu không làm được thì người này đừng ai động tới được!
* Ý là kịch bản ban đầu ấy.