Edit: Nhụy| Beta: An Nhiên Từ lúc Tiền Mân Văn đặt chân vào nhà, Tiền Ý Ý cũng chẳng bao giờ về nhà ba mẹ Tiền nữa.
Ba Tiền và mẹ Tiền cũng như cô con gái nuôi, không hề gọi một cuộc điện thoại nào, căn bản từ trước đến giờ đều như thế.
Chỉ là lúc chuyển trường bắt buộc phải có phương thức liên lạc của phụ huynh, cô đã điền số của mẹ Tiền.
Lúc thầy chủ nhiệm gọi tới, cũng là lúc ba Tiền và mẹ Tiền đang cãi vã lẫn nhau.
Mẹ Tiền muốn mua cho Tiền Mân Văn một chiếc xe nhưng ba Tiền nhất định không đồng ý. Đối với nhà họ Tiền, số tiền mua xe không phải là nhỏ, huống gì chiếc xe này có giá lên đến một triệu nhân nhân tệ.
( 1 triệu ở đây là 1 triệu tệ, 1 tệ khoảng 3500.)
Sau khi con trai thành niên, người đứng đầu họ Tiền đã lấy gia sản của mình chia thành ba phần, một phần cho người con trai lớn, một phần cho đứa con trai nhỏ, phần còn lại, giữ cho riêng mình.
Một phần của ông nội đã tăng thành mười phần, phần của đứa nhỏ Tiền Thiếu Trầm, đã mấy năm trôi qua, con số đó đã tăng hơn chục lần. Nhưng ba Tiền, mẹ Tiền trời sinh không có đầu óc kinh doanh, vô dụng trong việc quản lí công ti, nên tài chính vẫn tiếp tục bị thu hẹp.
Bên ngoài nhìn vào thấy họ Tiền có vẻ cao sang, giàu có. Nhưng thực chất, một xu cũng không còn.
Mẹ Tiền vẫn khóc. Tiền Ý Ý thế chỗ của Tiền Mân Văn lâu như vậy, lại được ông nội và chủ nhỏ cưng chiều, muốn gì được đó. Một đứa trẻ vị thành niên như nó có hẳn hai ba chiếc xe mấy triệu, còn Tiền Mân Văn thì sao> Nhìn thèm muốn ước, nhưng ba mẹ ruột không đủ tiền mua nổi một chiếc.
“Tôi không quan tâm, hoặc là ông mua cho Văn Văn một chiếc, hoặc là lấy của Tiền Ý Ý cho Văn Văn, dựa vào cái gì mà một đứa giả mạo cái gì cũng có, còn con gái của chúng ta, cái thì cũng chỉ có thể ước ao.”
Thời gian đầu lúc đi học đều là tài xế của ba Tiền chở đi, đi một đoạn ngắn cũng cần đến xe, Nhưng điều đáng ngại là bây giờ họ Tiền chỉ có một chiếc xe. Còn những chiếc khác nằm ở công ty, lúc nào có lỗ trống là bán để lấp lỗ.
Mẹ Tiền ngày nào cũng nịnh nọt Tiền Mân Văn để cô đón xe đi học, nhưng hằng ngày, TMV đón xe đều thấy chiếc xe đưa đón Tiền Ý Ý, khóc đến sưng cả hai mắt, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
Ba Tiền giết chết cũng không mở miệng. Ông đang còn thiếu tiền, moi đâu ra tiền cho Tiền Mân Văn ăn diện.
“Chúng ta không mua nổi, có người mua được” Ba Tiền nói,” Không phải ba đã từng nói với con sao, tất cả con gái trong nhà có đối tượng yêu đương, lúc đính hôn ông ấy sẽ cho năm triệu nhân dân tệ, nếu như kết hôn, ong ta sẽ cho năm mươi triệu, nếu ddeerc on cái sống ở Tiền gua, cho thêm năm mươi triệu.”
Mẹ Tiền rung động: “Ý của ông là đính hôn cho Văn Văn.”
“Không cần Văn Văn, Văn Văn vừa mới quay về không ai biết con bé, tìm không được vị hôn phu không môn đăng hộ đối. Ý Ý thì không tồi. Nó không phải con của Tiền gia, tiền ba cho cũng sẽ vào tay chúng ta, nhưng nhà vị hôn phu của nó sẽ giúp chúng ta.”
Ba Tiền phân tích.
Mẹ Tiền nghe tới đây, cắn răng oán hận: “Cũng tại con hộ sĩ không hết lòng làm việc, tráo con em, để hàng giả được hào quang.”
“Bình tĩnh chút, nghĩ kỹ cũng là chuyện tốt, thêm một đứa con gái, nhiều thêm một thông gia.”
Vừa nói dứt, điện thoại mẹ Tiền vang lên.
“Alo...vâng, Ý Ý thế nào?” Mẹ Tiền cao giọng mặt đầy ngạc nhiên, “Con bé yêu sớm với Tào Khung?!”
Ba Tiền bỗng nhiên cúi đầu, để mẹ Tiền mở loa ngoài.
“Đúng vậy, Tiền Ý Ý của hai người và bạn nam Tào Khung có quan hệ mật thiết, chúng tôi nghi ngờ hai đứa yêu sớm. Lớp mười một rất nhanh sẽ lên mười hai, mấu chốt việc yêu sớm này là chuyện rất lớn, anh chị là phụ huynh phải quản tốt chuyện con cái, tôi kiến nghị hai người, đưa con gái về nhà dạy dỗ một bữa, như thế nào cũng không thể để tụi nó xây Trường Thành vào lúc này.”
Ba Tiền mấp môi: Con trai Bộ Trưởng Tào?
Mẹ Tiền gật đầu, mặt ba Tiền vui vẻ.
“Chúng tôi biết rồi, cảm ơn thầy chủ nhiệm.”, mẹ Tiền cười không bịt miệng, tắt điện thoại nhìn ba Tiền, “Kêu Ý Ý dẫn Tào Khung về nhà một chuyến, chúng ta định chuyện này thôi.”
Đây gọi là gì? Vừa hay miếng bánh ngon rớt vào người.
Ba Tiền vui đến bản thân cũng không tin được.
Làm thương nhân ít nhiều cũng phải quen biết với những người trong thương trường, có người chống lưng làm gì cũng được. Chỉ tiếc quan càng cao, càng khó để bắc nối.
Lúc trước Ba Tiền từng thử dùng quan hệ bạn bè của con gái đến Tào gia bắt chuyện, Tào gia cũng chẳng hề phản ứng gì, thay vào đó quan hệ của ông nội Tiền và chú nhỏ lại tốt.
Quan hệ này ba Tiền không dùng được, như bị hốc xương cá ở cổ, có như thế nào cũng nuốt không trôi.
Giờ đã khác rồi, con trai bộ trưởng Tào yêu sớm với con gái ông. Họ rất nhanh sẽ đính hôn cho hai đứa.
Đính hôn rồi, không phải là thông gia với con gái rồi sao! Nếu sau này có chuyện gì, liệu không ra mặt giúp nhà ngoại của con gái?
Ba Tiền cười đến nở hoa.
“Nhanh, chuẩn bị món Tiền Ý Ý thích ăn nhất, dọn dẹp phòng Tiền Ý Ýthật sạch, con gái lâu rồi không về, bà đi đón nó, miễn để nó bình tĩnh với người nhà.”
Thầy chủ nhiệm sau lưng cáo trạng Tiền Ý Ý để cô nhận điện thoại lâu ngày không gọi đến.
Giọng mẹ Tiền trong điện thoại hỏi han ân cần cô, nhiệt tình như lúc trước vẫn còn là con ruột.
Dù sao cũng là trưởng bối, mẹ Tiền gọi cô hôm nay về nhà ăn cơm, Tiền Ý Ý đồng ý.
Về nhà một bữa cơm có hai ba tiếng, cô nhịn được.
“Còn nữa nhớ dẫn Tào Khung về.”
Mẹ Tiền nói đến khúc cuối cũng đề cập đến trọng điểm.
Tim Tiền Ý Ý đập một cái.
Chuyện Tào Khung tỏ tình Tiền gia biết rồi sao? Nhưng mà Tào Khung không thể dẫn về. Cô cũng đã từ chối với con nhà người ta rồi, làm bạn bè cũng có chút ngượng, giờ đưa người về nhà càng không có gì để nói.
Lúc về nhà chỉ một mình Tiền Ý Ý và lúc ngoài cổng trường đã đứng chung với Tiền Mân Văn
Tiền Mân Văn kéo mặt, duy trì chút khách khí.
Một đứa con gái ruột đến trường phải bắt xe, giờ lại ngồi xe Tiền Ý Ý về nhà, đối với cô đây là một sự xấu hổ.
Tiền Mân Văn nghĩ đến việc người nhà sẽ mua cho cô một chiếc xe, tâm trạng mới bình tĩnh lại.
Cha mẹ Tiền vì muốn đạt mục đích đính hôn cho Tào Khng và Tiền Ý Ý, nhọc lòng nghe ngóng một ít món Tào Khung thích ăn, một bàn thức ăn, nửa bàn món Tiền Ý Ý thích còn nửa bàn kia là món Tào Khung thích.
Nhưng lúc xe dừng trước cửa nhà, chỉ có hai người Tiền Ý Ý
và Tiền Mân Văn. Tào Khung không đến.
Ba mẹ Tiền lúc ra cửa đón mặt ngay lập tức sụp đổ.
“Ý Ý, không phải con dẫn Tào Khung về sao, người đâu?”
Tiền Ý Ý liếc thấy ba Tiền một thân âu phục giày da, đeo cặp trên lưng nhạt nhẽo trả lời: “Cậu ấy về nhà rồi.”
Ba Tiền có chút thất vọng, nhưng có Tiền Ý Ý ở đây cũng được.
Bữa cơm này không khí khôi phục lại như trước khi biết việc Tiền Ý Ý không phải con ruột, ba Tiền mẹ Tiền bao vây hỏi han ân cần Tiền Ý Ý, quan tâm việc học của cô.
Tiền Mân Văn ngồi đối diện Tiền Ý Ý siết chặt đôi đũa.
Một bàn thức ăn, cô một miếng cũng chẳng nuốt nổi.
Mấy bữa nay cơm ở nhà họ Tiền một bàn toàn đồ cô thích ăn, cô đã quen với việc được ba mẹ khen ngợi, hôm nay ba mẹ Tiền lại khen Tiền Ý Ý, tủi thân mà khóc ra.
Tiền Ý Ý cũng không thích ứng kịp.
Mặc dù bên ngoài không nói gì, nhưng cô và ba mẹ Tiền đều hiểu, việc im lặng này để chuẩn bị cho năm sau thành niên phủi sạch quan hệ.
Đột nhiên ba mẹ Tiền trở thành phụ huynh ba tốt, Tiền Ý Ý ăn cũng không tiêu hóa nổi.
Dì Điền chuẩn bị trà, ba mẹ Tiền nhiệt tình kéo cánh tay Tiền Ý Ý ngồi trên sofa.
Tiền Mân Văn kéo căng mặt đứng dậy quay người.
“Con lên làm bài tập.”
Cô ta không quan tâm người trong nhà, tỏ rõ vẻ bất mãn với Tiền Ý Ý.
Tiền Mân Văn bĩu môi lên lầu, giờ cô ta đang bước đi lúc trước là phòng của Tiền Ý Ý.
“Ây ya, đứa bé này...” Mẹ Tiền cười lắc đầu, “Chị con bây giờ vẫn giận vì chưa mua được chiếc xe nào cho con bé. Ý Ý, chỗ con có mấy xe tốt, nếu không chạy, cho chị con chơi đuợc không?”
Một chiếc xe không có gì lớn, Tiền Mân Văn muốn cô cũng không ngại. Thật vậy như lời mẹ Tiền nói, trong tay Tiền Ý Ý có mấy chiếc xe tốt. Của ông nội mua, còn của chú nhỏ nữa, đây đều là những thứ con gái Tiền gia được, thật ra cho Tiền Mân Văn cũng chẳng phải là không được, ông nội đau lòng cho cô, giúp cô tự để lại tài sản cho chính mình.
“Dạ được, lúc về con nhờ chú Lưu chạy một chiếc cho chị.”
Mẹ Tiền cười, chỉ không ngờ một câu nói làm bớt được một triệu, tốt thật. Ba nói không cho phép giữ đồ của Tiền Ý Ý nhưng không nói, Tiền Ý Ý tự nguyện cho, đó cũng chẳng phải việc của bà.
Xem ra đứa con gái trước mắt này, hóa ra là một đứa trẻ nghe lời.
Nội tâm mẹ Tiền dễ chịu hơn, nói chuyện càng tùy ý.
Dì Điền bưng khay hoa quả, cẩn thận đặt trà lên bàn.
“Nghe nói con yêu sớm với Tào Khung, mẹ cũng không phải người khó khăn, yêu sớm không có gì, lại không cần nói gì về thằng bé Tào Khung, con với nó cùng nhau lớn, có thể ở chung với nhau là tốt, chốc nữa chúng ta mời bộ trưởng Tào tới một chút, xem ngày hai đứa khi nào có thể đính hôn.” Mẹ Tiền đưa một miếng dưa hấy cho Tiền Ý Ý.
Tiền Ý Ý không nhận, tim cô trầm xuống một cái.
Lúc trước nghe mẹ Tiền yêu cầu đưa Tào Khung về nhà, cô cũng đoàn được, kết quả không ngờ ba mẹ Tiền lại đánh chủ ý này.
Cái gì. Đính hôn với Tào Khung?
“Con với Tào Khung không có quan hệ gì hết, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Giọng Tiền Ý Ý nói nhạt lại một chút.
“Sao lại chỉ có thể là bạn bè bình thường?” Mẹ Tiền gắp lên, “Không phải đích thân thầy chủ nhiệm của tụi con nói, con với Tào Khung có quan hệ.”
Tiền Ý Ý nhếch mày, hóa ra người sau lưng khuấy nước bẩn lại là thầy chủ nhiệm.
“Không biết tại sao thầy chủ nhiệm thấy con không thuận mắt, bịa chuyện để con bị người nhà mắng.”
Không thể không nói từ một quan điểm nào đó, làm rõ chân tướng Tiền Ý Ý rồi.
Ba Tiền nghe đến đây, cau mày: “Không có quan hệ? Vậy con không biết tỏ tình sao? Con với tào Khung biết nhau nhiều năm như vậy, danh chính ngôn thuận quen nhau dễ như trở bàn tay.”
Mắt Tiền Ý Ý mờ mịt.
Trừ ba mẹ Tiền ra, cô có thể biết chuyện công ty nhà họ Tiền. Còn có việc bộ trưởng Tào chống lưng ba Tiền nhận được không ít lợi...
Bởi thế chuyện hôm nay không nói cũng hiểu, ba mẹ Tiền muốn thông qua cô mà bắt nối quan hệ với Tào gia.
“Con vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên, không có ý định yêu sớm cũng chẳng muốn yêu sớm.”
Tiền Ý Ý đứng lên xoay người xách cặp: “Con về nhà trước.”
"Con đứng lại.”
Ba Tiền nghiêm khắc mắng Tiền Ý Ý: “Ba không cần biết con với Tào Khung có quen nhau hay không, sau này phải yêu nhau. Ba sẽ chuẩn bị hôn lễ cho con.”
Tiền Ý Ý: “Con vẫn chưa thành niên, ý này của ba là muốn con yêu sớm.”
“Không tuân theo ý muốn của người lớn là yêu sớm, tuân theo ý của người lớn là danh chính ngôn thuận.” Ba Tiền nói, “Mày cũng là con tao, tao nuôi mày mười mấy năm, chuyện lớn này bắt buộc mày phải nghe lời tao.”
“Xin lỗi, con cảm thấy chuyện này không cần phải nghe lời, đêm giao thừa năm nay rồi việc sắp xếp này quá dư thừa.”
Tiền Ý Ý khom người: “Vậy con đi trước, tạm biệt.”
“Tiền Ý Ý, Mày vẫn họ Tiền, vẫn là con gái tao, tao sắp xếp cho mày thì mày phải chấp nhận! Mày bước chân ra khỏi cửa này, mgày mai tao tổ chức lễ đính hôn cho mày, không cần biết đối phương là ai. Chuyện này, cho dù ông nội biết, cũng sẽ không quan tâm. Ông ấy còn muốn mày có đối tượng kết hôn hơn ai hết.”
Ba Tiền đứng dậy lớn tiếng.
Tiền Ý Ý vừa bước một bước.
Ba Tiền nói thật, ông nội cảm thấy Tiền Ý Ý không phải con cháu họ Tiền, sau này không có chỗ dựa, ý trong ý ngoài đều khuyên Tiền Ý Ý, nhân lúc này có thể chọn một người con trai tốt ở chúng với nhau, sau này cũng có người đó nâng đỡ bên cạnh, cô cũng sống tốt một chút.
Ba Tiền muốn bám vào người có chức, chọn người chỉ định sẽ hợp ý với ông nội, nếu có một ngày, ông nội chắc chắn sẽ không ngăn chặn.
Tiền Ý Ý nắm chặt dây cặp, hít sâu một hơi im lặng, trên mặt đày ý cười quay đầu nhanh chóng nói.
“Nhưng mà con đã có bạn trai rồi.”
Tác Giả Có Lời Muốn Nói:Lương Quyết Thành: Đinh, bạn trai của em đột nhiên xuất hiện