Đế Vô Thích nhận được đáp án mà mình muốn, đơn giản trực tiếp nắm một bàn tay của nàng: “Trẫm hỏi tay ngươi làm sao?”
“Tay của thần thiếp làm sao? A… Tại sao tay của thần thiếp lại biến thành móng heo rồi!” Thật sự không thể trách Vân Hề kêu ra tiếng, bởi vì nàng cũng bị bàn tay sưng thành móng heo của mình dọa sợ.
Vẻ mặt Đế Vô Thích tối tăm, bị một tiếng “móng heo” của nàng chọc tiêu tán không ít bực dọc trong người, lần đầu hiện lên ý cười: “Ừ, vậy móng heo của ngươi là chuyện như thế nào?”
Vân Hề vừa thấy bàn tay móng heo đã ngu người ra, thật lòng không muốn thừa nhận đây là tay của mình, nhưng thực mau đã nhớ lại, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra…
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thần thiếp trúng độc.”
“Trúng độc?”
“Đúng vậy, là trúng độc.”
Vân Hề nói một lần chuyện hộp phấn của nàng bị hạ độc, có chút ảo não nhìn chằm chằm tay mình, nhỏ giọng nói thầm: “Rõ ràng đã lau khô, tại sao còn bị sưng lên như thế.”
Trước đó nàng cũng không để ý, chỉ cảm thấy có chút ngứa, còn tưởng bị muỗi cắn, xem cũng chưa xem, còn tùy tiện cào vài cái.
Đế Vô Thích vươn ngón tay chống huyệt Thái Dương, ừ một tiếng, hơi hơi híp mắt, thủ đoạn này tràn ngập ở trong cung, thấy nhiều không rảnh lo.
Trong khoảng thời gian này, nàng đội nón được yêu thương chiều chuộng, có người kiềm chế không được cũng là bình thường. Những việc này, cũng coi như là nằm trong dự kiến của hắn, hắn cũng không để ý.
Lúc trước, nàng liều mạng tranh sủng, muốn có cơ hội thị tẩm, Đế Vô Thích cũng chờ xem kết cục của nàng.
Chỉ là, thái độ của nàng lại làm Đế Vô Thích khó hiểu, nếu đổi thành người khác, lúc này chắc đã khóc lóc kể lể ở trước mặt hắn, cầu hắn làm chủ.
Đế Vô Thích rất muốn biết, rốt cuộc trong đầu nàng suy nghĩ cái gì?
“Tại sao không nói cho trẫm?”
Ánh mắt Vân Hề thanh triệt thuần túy nhìn hắn, hỏi lại: “Tại sao muốn nói cho chàng?”
“Không phải ngươi muốn tranh sủng sao? Cơ hội tốt như vậy, không lợi dụng chẳng phải là rất đáng tiếc?” Đế Vô Thích hỏi trắng ra.
Vân Hề lại a một tiếng: “Thần thiếp không có muốn tranh sủng à nha!”
Nam thần có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ