Kiều Mạc Khiêm lạnh lùng nói: “Thậm chí bây giờ Kiều Mạn Phàm nó có chết trước mặt anh, thì anh cũng không liếc mắt nhìn nó lấy một lần, chắc chắn nó sẽ phải tách bạch rõ ràng với nhà họ Kiều, nhưng chưa phải là lúc này.
”
“Nếu không có gì bất thường xảy ra, thì chuyện này sẽ trở thành tâm điểm gây chú ý một thời gian, vì vậy nếu trong lúc này mà nhà họ Kiều mình có tuyên bố cắt đứt quan hệ với Kiều Mạn Phàm thì cũng là chuyện đương nhiên, ai ai cũng có thể hiểu được.
”
“Nhưng kiểu gì cũng có người cho rằng nhà họ Kiều chúng ta là kẻ máu lạnh vô tình, nhân cơ hội mà giậu đổ bìm leo.
Mặc dù giữ Kiều Mạn Phàm lại sẽ khiến cho người khác chế giễu chê cười nhà chúng ta là ngốc nghếch đần độn, khi không lại giữ lấy tai họa trong nhà thật đấy, nhưng cũng sẽ để lại ấn tượng cho người khác thấy nhà họ Kiều chúng ta là người nhân hậu.
”
“Thà biến mình trong mắt người khác thành kẻ ngốc chẳng tốt hơn là trở thành kẻ khôn khéo biết tính toán trong mắt bọn họ à, phải biết tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi chứ.
”
“Vì vậy đừng làm mấy chuyện thừa thãi vào lúc này, chờ cho tới khi mọi người lãng quên chuyện này đi, tới lúc mọi chuyện không còn ồn ào náo nhiệt nữa, lúc đấy em muốn làm gì thì làm, không sợ phiền phức gì cả.
”
Kiều Mạc Khiêm nhìn Kiều Ngữ Phù, “Nghe rõ chứ.
”
Hắn lúc này gần như phải phân tích hết nhẽ hết cái, dạy dỗ cho Kiều Ngữ Phù nghe.
Kiều Ngữ Phù kinh sợ mà nhìn người anh trai trước mặt này của mình, anh ta có thể mặt không cảm xúc luận bàn về một con người còn đang sống sờ sờ ra đấy, giống như người này chỉ là một biến số vô tri vô giác trên bảng biểu.
Nhất cử nhất động của anh ta đều hướng tới lợi ích của nhà họ Kiều, cho dù không thể chiếm được ích lợi gì, thì cũng phải để cho nhà họ Kiều chịu ít tổn thất nhất trong trận sóng gió này.
Sau một hồi nói chuyện, tự dưng Kiều Ngữ Phù lại cảm thấy có chút đồng tình với Kiều Mạn Phàm, có điều nghĩ tới chuyện người trước mặt chính là anh trai máu mủ ruột thịt của mình, cô lại không thể nói thành lời.
Hắn thực sự quá lạnh lùng, lạnh lùng tới mức ác nghiệt như một cái máy móc, trong đầu chỉ có một mục đích duy nhất là kiếm tiền.
Kiều Ngữ Phù: “Em biết rồi, em không oán giận gì anh đâu.
”
Kiều Mạn Phàm rửa mặt, lúc đi xuống dưới nhà, người giúp việc đã làm xong cơm tối, đồ ăn trên bàn đầy ắp khiến người nhìn muốn ná thở.
Kiều Mạn Phàm nhìn bữa tối phong phú, trong lòng thán phục, cuộc sống của người có tiền có khác, thật không thể tưởng tượng nổi.
Dùng biết bao nhiêu là nguyên liệu đắt tiền để nấu ăn, Kiều Mạn Phàm nhìn mà mê tít cả mắt, sử dụng nguyên liệu cao cấp để nấu ăn như vậy, một nhân viên văn phòng hèn mọn như cô cũng có thể ăn sao.
Trở thành nhân viên văn phòng âu cũng là do hoàn cảnh ép buộc mà thôi, chứ nghề mà Kiều Mạn Phàm muốn